Từ Hành Chi cầm lấy micro, dùng giọng hát không chuẩn tiếng Quảng Đông của mình rống lên mấy câu cuối của của bài “Khoa trương”:
“…Tôi kính em ly trà
Cứ tha hồ mà uống
Đừng quên rằng còn có người vì em mà khàn giọng——“
Tên bài hát cũng như người hát vậy.
Trương Giai bịt hai tai mình lại: “Từ Hành Chi, anh hát cũng khoa trương quá rồi đó!” Sau khi Từ Hành Chi hát thỏa thích xong thì rất sảng khoái, chỉnh sửa lại cổ áo: “Má Trần không có ở đây, không dễ gì mới được ra ngoài thư giãn, sắp Tết rồi cũng không để tôi xả hơi à? Làm kinh doanh như chúng ta phải làm quá lên một chút, giám đốc An nói như vậy đấy!”
Nhạc dạo bài “Tình ca” của Lương Tịnh Như vang lên, Từ Hành Chi cầm micro, tìm kiếm xung quanh: “Vào bài rồi này, ai chọn đấy?”
Người của bộ phận kinh doanh “Yêu Ma Ký” tuy đều là người trẻ tuổi, nhưng chọn toàn là những bài xưa cũ, người này còn cũ hơn người kia.
Không có ai phản ứng, thế là micro được nhét vào tay An Du, Từ Hành Chi xúi giục cô: “Giám đốc An, chị biết hát mà phải không, hát mấy câu đi!”
Sự chú ý của An Du không ở trên bài hát, cô phủi tay chỉ vào cổ mình: “Đợi một lát, tôi vừa ăn một đĩa trái cây, cổ họng còn đang khô lắm.”
Hàn Nam trở thành trung tâm trên chiếc sô pha đen hình chữ L. Ngón tay cậu điêu luyện quay đồ lắc xúc xắc một vòng, vài cục xúc xắc đụng vào thành, vang lên tiếng lách cách.
Đồ lắc xúc xắc “lộc cộc” một tiếng úp lên mặt bàn, tay Hàn Nam đặt trên đó không mở ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên, hỏi người bên cạnh một cách cực tự tin: “Mọi người đoán xem được mấy điểm?”
Đây là trò chơi đoán lớn nhỏ truyền thống.
Vẻ mặt Châu Dương Dương tràn đầy tự tin: “Có thể nhỏ hơn ba nút vừa nãy em lắc được không? Ba con một, Hàn Nam không lẽ anh còn lắc nhỏ hơn em?!”
An Du cười: “Cũng chưa chắc, Châu Dương Dương cậu đừng xem thường Hàn Nam.”
“Nhỏ hơn ba thì em uống ba chai bia.” Hàn Nam đẩy bia đến trước mặt Châu Dương Dương: “Uống một hơi, không được dừng!”
Hàn Nam mở ra, ba con xúc xắc nằm ngay thành một đường, ở trên vừa khéo là một dấu chấm đỏ.
“Wow!” Đồng nghiệp xung quanh kinh ngạc vỗ tay, Châu Dương Dương thua đến tâm phục khẩu phục, dùng miệng mở nắp chai tu một hơi: “Hàn Nam, anh được lắm!”
An Du vân vê một viên xúc xắc rồi quăng xuống bàn: “Tôi đã nói cậu ấy cái gì cũng biết chơi mà.”
Hàn Nam khui một chai bia cụng với Châu Dương Dương, nói với An Du: “Sếp à, đừng nói bậy. Em từ trước đến nay không chơi đùa với tình cảm của phụ nữ đâu.”
Mọi người lại phá lên cười, chủ đề nói chuyện cứ như vậy mà không ngừng thay đổi.
Hàn Nam lấy nhỏ thắng lớn, đánh Thái cực không lộ ra dấu vết dừng lại, còn luôn khen ngợi nhan sắc của mấy cô gái. Lời khen dành cho mỗi người đều không giống nhau, trêu đến nỗi làm mặt họ đỏ ửng, mắt còn lóng lánh.
Vương Yến trẻ tuổi nhất, đang chuẩn bị kết thúc kỳ thực tập để ra nước ngoài du học. Cậu ngồi xích lại gần Hàn Nam, hỏi cậu ta về cuộc sống ở Canada. Từ hoạt động ngoài trời đến nấu ăn Hàn Nam đều kiên nhẫn trả lời, kinh nghiệm dày dặn.
Một tuần trước, An Du dẫn Hàn Nam đến Lôi Thịnh để làm quen với môi trường trong công ty, cô sợ chân của cậu không tiện nên để cậu đến chỗ làm việc nghỉ ngơi trước. Sau khi cô hoàn thành thủ tục vào làm cho cậu, quay lại thì Hàn Nam đã làm quen với tất cả đồng nghiệp, còn tụm lại nói chuyện nữa.
Cách đối nhân xử thế của cậu rất chu đáo, tặng cho mỗi một đồng nghiệp trong tổ hạng mục thực phẩm chức năng mang về từ Canada, đi một vòng là nhớ hết tên của mọi người, cũng lấy được không ít thiện cảm.
Công việc của Hàn Nam là giao tiếp kinh doanh thị trường, đồng thời đảm nhiệm luôn nửa trợ lý của An Du.
Nhờ vào chiến công trước khi vào làm đã giúp “Yêu Ma Ký” liên lạc với streamer cứu bug khỏi thiệt hại, An Du giao mọi việc trong bộ phận liên quan đến cuộc thi đấu và livestream cho cậu.
Sau khi Dương Mạn Ni biết được có nhân tài đến: “Mỗi lần tôi tiếp đón mấy người già đó đều phải vò đầu bứt tóc, lần này thì hay rồi, có Hàn Nam ở đây, tôi được cứu rồi!”
Hàn Nam khiêm tốn cứ mở miệng là: “Chị Mạn Ni nhớ giúp đỡ em nhé!” Bề ngoài cậu ưu tú, lúc nhìn vào cô chỉ có đôi mắt chân thành và tập trung, khiến cho Dương Mạn Ni là người hiểu biết sâu rộng cũng không khỏi ngượng ngùng.
Cô lén lút nói thầm bên tai An Du: “Cậu kiếm đâu ra được một em trai cực phẩm như vậy thế, chỉ hận người còn trẻ nhưng tôi đã già rồi!”
Đôi mắt An Du ánh lên vẻ tự hào, nói đùa với cô: “Bản lĩnh của Hàn Nam không phải chỉ có thế thôi đâu, nếu cậu muốn yêu một em trai nhỏ thì trước tiên ly hôn đã nhé!”
Dương Mạn Ni vừa đụng An Du vừa nói: “Yêu cái đầu cậu ấy!” Đôi mắt cô bỗng phát sáng, mong muốn làm mai trỗi dậy: “Em gái mình năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp. Mình không thể yêu cậu ấy thì cậu ấy làm em rể của mình cũng được, đứng ở đó thật khiến cho người ta thấy thoải mái!”
An Du nhìn theo bóng lưng của Hàn Nam, ánh mắt không tự chủ nhìn vào chân trái của cậu, tâm trạng cùng giọng nói nhỏ dần: “Quan trọng là hai người bọn họ phải có cảm tình với nhau.”
Hàn Nam là một hành tinh rực rỡ, bởi vì cô mà trượt khỏi quỹ đạo. Nếu như không phải vì cô, tương lai của cậu sẽ thuận lợi chứ không phải tràn đầy nuối tiếc như bây giờ.
Hôm nay bộ phận kinh doanh mở cuộc họp, trưởng kế hoạch Hoàng Húc Bân và Ngô Thiếu Cần của tổ mỹ thuật cũng có mặt.
Bọn họ chơi một ván đánh bài cược rượu. Hoàng Húc Bân rượu vào thì như được tiếp thêm lòng gan dạ háo sắc. Từ lâu hắn ta đã có ý với An Du, ngay lúc này ánh đèn mờ tối bị con ma rượu trong người phô hết ra, quên bẵng đi quy định của công ty, trực tiếp ngồi sát vào An Du.
An Du càng lùi gã lại càng lấn tới, lưỡi liến thoắng, hỏi trực tiếp: “Giám đốc An có bạn trai chưa?”
An Du từ tốn cười đứng dậy, tránh xa Hoàng Húc Bân: “… Dù có hay không tôi cũng không quen với đồng nghiệp trong công ty.”
Hoàng Húc Bân có chút xấu hổ, cười cũng cười không nỗi. Dương Mạn Ni cảm thấy tình hình hơi gượng gạo bèn lấy cái đồ lắc xúc xắc chặn miệng Hoàng Húc Bân: “Câu nói này của giám đốc An, khiến cho rất nhiều người trong công ty muốn từ chức đó.”
An Du cười nhạt: “Đã không phải hồng nhan họa thủy mà còn hại người khác mất đi công việc.”
Tiếng nhạc ban nãy vừa kết thúc, An Du cũng uống một ngụm rượu hoa đào cho nhuận họng, sau đó cầm lấy micro chọn bài lần nữa.
Trong phòng ấm áp, cô cởi chiếc áo khoác màu san hô ra, chỉ còn lại chiếc đầm dài phục cổ màu trắng, trong ánh sáng mập mờ giống như mặt trăng sáng vằng vặc.
Ba chấm phụ đề MV trên màn hình dần biến mất, An Du ngồi trên chiếc ghế xoay cao, chầm chậm cất tiếng hát:
“Thời gian tựa như những giọt lệ màu hổ phách chẳng thể rơi xuống
Bức thư tình bất hủ cũng bị xé mất, cuốn bay đi
Năm tháng thanh xuân tựa những áng mây
Biến thành cún con và hải âu
Những suy nghĩ cũng sẽ trôi đi…”
Âm nhạc trữ tình tha thiết, An Du hát không chú tâm lắm nhưng âm giọng nhẹ nhàng ngọt ngào, nghe có vẻ dạt dào tình cảm, rất hay.
Không biết từ khi nào mà phòng bao lại yên tĩnh như vậy, cửa nhẹ nhàng mở ra, dáng người anh tuấn dựa vào bên cạnh.
Từ Hàn Chi kinh ngạc thốt lên một câu: “Má Trần sao lại đến vậy? Mấy ngày này không phải đi công tác hả!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa.
Đá hoa trên mặt đất phản chiếu vô số hình vẽ tinh cầu của trần nhà, hình bóng xoay chuyển, vũ trụ như biển mênh mông.
Sắc mặt Trần Thương nhàn nhạt, giống như hôm sinh nhật, cô vì anh mà chọn lựa áo khoác vậy.
An Du vừa đúng lúc hát đến câu cuối cùng:
“May mắn thay em vẫn còn bản tình ca
Sinh mệnh giống như
Mặt hồ yên lặng
Thiên trường địa cửu…”
Ánh sáng trắng xanh như sương mù lúc ẩn lúc hiện, dừng ở đuôi mắt mang theo chút ý cười nhạt của anh. Cô và anh nhìn nhau như cách nhau cả dải ngân hà xa xôi.
Âm cuối chữ “cửu” trong “thiên trường địa cửu” thong thả kết thúc, đèn tròn nhiều màu lại xoay thêm vòng nữa. Dường như cố ý vì tạo ra một thế giới chỉ dành riêng cho họ, ở tại không gian mà thời gian như dừng lại.
Trần Thương nhấc cái ly đế cao lên, đổ rượu vào. Trong phòng giống như có một cơn gió lạnh quét qua, hơn mười người không ai nói câu nào, im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ.
Trương Gia huých một cái vào vai Từ Hành Chi, thì thầm: “Lời nói này của cậu thật là, hôm nay tan ca tôi đã thấy má Trần rồi, theo phép lịch sự thì nên hỏi anh ấy có tham gia hay không.”
Trần Thương rót nửa ly rượu vang đỏ, nhấc ly rượu nhìn về phía mọi người, sau cùng dừng lại ở An Du, nhẹ nhàng cười: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”