Những thứ liên quan đến cuộc đời cô bị giấu kín trong một xấp túi da.
Mở rương ra, lật vài xấp giấy với những góc cạnh cũ mèm, cô tìm thấy ba quyển sổ da mềm và một bức thư. Vụn vặt và lộn xộn, tựa như dòng kí ức gián đoạn của cô, cũng không được sắp xếp theo thời gian, mà trải đều quanh chân An Du.
An Du đọc rất chậm, nhìn thật là cẩn thận. Không hề ngạc nhiên hay đau lòng khôn xiết như trong dự liệu, cô bình thản như là đang chứng kiến chuyện xưa cũng như cuộc đời của người khác.
Hai đến ba tiếng trôi qua, khép lại trang bìa của quyển sổ cuối cùng, mặt không đổi sắc, An Du chỉnh sửa và sắp xếp lại tư liệu theo dòng thời gian, quấn sợi dây trắng trên khuy túi vài vòng, niêm phong rồi khóa cái rương lại, động tác nhanh nhẹn, không hề dừng lại vì đau buồn hay thương cảm chút nào.
Cũng chỉ đến vậy mà thôi. Đã từng đưa ra nhiều suy đoán như cách tấm kính mỏng lắng nghe tiếng sóng mênh mông cuồn cuộn, giờ đây khi tấm kính vỡ tan thành từng mảnh, từng làn sóng mãnh liệt ào tới nhấn chìm cô, rồi lại rút về hết.
Vết thương đã kéo dài mười năm và khi luôn phải quan sát qua góc nhìn thứ ba mông lung thì dù là tình cảm tồn tích khó nén cỡ nào dường như cũng không đau đớn đến thế.
Chỉ là có lẽ cô đã hiểu được, vì sao khi ở trước cửa lớp cũ, Trần Thương lại kiên nhẫn giải thích về “Bản chất của dây thần kinh bắt chước” với cô, vì sao bao nhiêu năm qua lại im lặng không nói gì. Đó là vì anh muốn dựng một giấc mơ đẹp đẽ cho cô.
Cô kiêu ngạo và xinh đẹp, nhiều người yêu thích mến mộ, hai người cũng dần trở nên xa lạ bởi những việc nhỏ nhặt. Họp lớp là một lần tương ngộ bất ngờ mà đẹp đẽ.
— Thử hỏi trên đời có ai không muốn mộng đẹp, rồi sống trong giấc mơ mãi chẳng tỉnh lại.
****
Tựa như uống một chai rượu mạnh nhưng có tác dụng chậm, dù cơ thể đã tự phản ứng với cồn, ta vẫn tự tin nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đầu óc khiến cho những phán đoán tiếp theo cũng không chính xác.
Buổi tối của An Du bình thản trôi qua như không có chuyện gì xảy ra.
Mở vòi nước, bóp ra tay một ít sữa rửa mặt màu xanh nhạt, cô nhắm mắt lại thoa kem lên mặt.
Xoa ba vòng rưỡi bằng lòng bàn tay, bong bóng xà phòng làm da mặt vừa lạnh vừa rát, nhầm kem đánh răng với sữa rửa mặt mất rồi. An Du “Á…” một tiếng, mở to vòi nước, nhanh chóng hất nước lạnh lên mặt rửa sạch, nhưng hai bên gò má vẫn không thể tránh khỏi việc nổi mẩn đỏ.
Dưới ánh đèn trước gương, vài sợi tóc ẩm ướt dính sát bên mặt, chỗ bị dị ứng đỏ đến phát sáng, cô nhìn mặt gương vẫn còn dính hơi nước, khẽ cong khóe miệng, khuôn mặt không hề có nét vui vẻ thoải mái, rất khó nhìn.
Vì gương mặt đau rát, cô lấy khăn lông đã để lạnh đắp lên chỗ tấy, khóe môi nếm được một giọt nước mặn mặn. An Du gạt đi trong vô thức, nói với không khí: “Trần Thương, em ghét anh.”
Ghét việc anh chẳng chịu nói bất kì điều gì, ghét việc anh phải cô độc sống với kỷ niệm của hai người, và em ghét việc anh biến em thành người như thế này, mắc kẹt trong một thành phố tràn ngập cảm giác áy náy và hối hận.
*
Quần ngủ hơi rộng, An Du rút dây chun quần cho chặt lại, rồi bước chầm chậm ra khỏi phòng tắm, chiếc rương gỗ u ám chết chóc lướt nhanh qua khóe mắt, cô đá nó bay thẳng vào gầm ghế sô pha cho đỡ tức. Vốn dĩ cô có khả năng nhìn cái là không quên.
*
Bên dưới góc phải của những quyển vở cũ có đầy hình vẽ Trần Thương nhìn từ phía sau. Đó là tác phẩm của An Du trong những giờ học tẻ nhạt, nếu lật nhanh tay chúng còn có thể lắc lư uốn éo trái phải nữa, nhìn rất hoạt bát, chẳng giống anh ngoài đời chút nào.
*
Giấy nhớ đã không còn độ dính với nhiều nếp gấp, lưu giữ đoạn trò chuyện của hai người họ.
Cô viết: “Hỏi cậu nè: Mg + ZnSO4 ⇒?”
Trần Thương viết nốt vế bên phải của phương trình hóa học: “MgSO4 + Zn”, còn viết thêm một câu nữa, có ý khinh bỉ cô: “Phương trình trao đổi đơn giản thế này mà cũng không biết.”
So với nét chữ thanh tú ngay ngắn của An Du thì chữ viết của anh phóng khoáng và ngạo mạn hơn nhiều, cô tiếp tục viết: Ai bảo không biết, Trần Thương đúng là heo! ^(* ̄(oo) ̄)^”
Trần Thương đáp trả không hề nể mặt: “An Du cũng vậy, chứ không sao hiểu tiếng heo kêu nhỉ.”
Ngốc quá đi mất, người không hiểu rõ là anh, ngay cả câu thả thính cũ rích “Magie của anh trộm mất kẽm của em” này mà Trần Thương cũng không biết.
Magie (镁:měi) đồng âm với mỹ/vẻ đẹp (美:měi), Kẽm (锌:Xīn) đồng âm với tâm/trái tim (心:Xīn)
Đầu bút cô đâm tờ giấy nhớ thủng lỗ chỗ.
*
Một trang không ghi rõ ngày tháng năm và thời tiết, không được coi là nhật kí:
“Mình không thích viết nhật ký, hồi tiểu học có viết để đối phó với giáo viên thôi.
Giáo viên yêu cầu nêu cảm nhận của mình trong quang thời gian vừa qua, muốn khen cũng chẳng có gì đáng khen, đúng là vô nghĩa. Từ đầu đến cuối mình vẫn không hiểu sao học sinh tiểu học có thể có nhiều tình cảm “thương xuân nhớ thu” như vậy. Toàn là những tình cảm gượng ép dối trá, làm mình vô cùng vô cùng ghét cái loại bài tập “Nhật kí” này.
Vậy nên mỗi khi gần tới khai giảng, mình sẽ thêm thắt, sửa chữa và dập khuôn mấy chục ngày nhật ký.
Biện pháp tốt nhất chính là nhìn bài Trần Thương, phần lớn thời gian khi nghỉ hè mình đều ở cùng cậu ấy, nội dung nhật ký của cậu ấy đơn giản như là phim phóng sự ấy, rồi miêu tả gọt giũa hơn chút nữa là thành của mình rồi.
Trần Thương nhớ rất rõ ràng và tỉ mỉ, làm những gì, chơi những gì, nhưng cậu không bày tỏ bất kỳ cảm xúc gì, giống như một chương trình được lập trình kĩ càng.
Có lần mình hỏi cậu ấy, hôm nay chúng ta cùng đi bắt cá ở suối, cậu không không có chút cảm nghĩ gì à?
Trần Thương lắc đầu, rồi nói với mình rằng khao khát lớn nhất của cậu ấy là cách xa mình. Vì mỗi lần đi ra ngoài với mình thì cậu ấy đều sẽ bị thương.
Xế chiều ngày hôm đó, cậu ấy bị đập khuỷu tay vào đá vụn trong suối, phải bôi thuốc tím, nhìn rất đáng thương.
Nhưng mình không ngại ngần gì, tức giận véo tay cậu ấy, véo đến khi cậu ấy đổi thành muốn chơi với Bùi An Du mãi mãi mới tha.
Mình uốn nắn tư tưởng cậu ấy: “Cậu phải nói là chơi cùng tớ rất rất vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, sung sướng giống như được ăn thật nhiều kẹo mới đúng.”
Mặt cậu ấy vẫn lạnh tanh, “Nhưng mà tớ không thích ăn kẹo.”
Nói đi thì cũng phải nói lại, lúc cậu ấy bắt được cá không phải cười hí hửng hơn cả mình đấy à? Cho nên cậu ấy vẫn chơi trốn tìm và chơi đóng giả gia đình với mình như trước.
À đúng rồi, rất lâu trước đây, hai đứa mình từng cứu được một chú chim sẻ nhỏ bị thương rơi xuống từ trên cây đa. Hồi đó mình mới bảy tuổi, cậu ấy tám tuổi, và khi cậu ấy đang cho chim sẻ ăn sâu nhỏ, chẳng biết vì sao mà mình tự nhiên lại gần thơm một phát lên má cậu ấy.
Cậu ấy sửng sốt đến nỗi nói lắp, vừa tức tối lau má vừa nói: “Bùi An Du! Tớ là con trai, cậu là con gái đấy!”
Mình vuốt ve chim sẻ, rồi phân vai một cách thờ ơ: “Nhưng mà cậu là ba của bé chim sẻ, còn tớ là mẹ của nó, mẹ thì có thể thơm ba.”
Ha, xem nhiều phim truyền hình, bắt chước theo một chút thôi mà, sao cậu ấy lại cáu như vậy? Không những hai ngày không thèm để ý mình mà mình đến nhà cậu ấy gọi cũng không ra.
Một cái thơm không phân giới tính thôi mà đến giờ vẫn còn nhớ rõ. Ừm… Viết đến chỗ này, mặt mình hình như hơi nóng.
Luôn luôn tồn tại một người có thể khiến quần áo đồng phục thường ngày không có gì đặc biệt tựa như “thanh phong tễ nguyệt*” (chỉ vẻ ngoài yên tĩnh xinh đẹp), ba năm không gặp, từ một người bạn thân quen lúc nhỏ, Trần Thương vụt lớn thành một chàng trai cao lớn, lịch lãm, mang vẻ ngoài xa cách.
Cậu ấy vẫn luôn rất ưa nhìn, chẳng qua bây giờ càng ưa nhìn hơn thôi.
Khi đi nhận sách mới, cậu ấy vỗ nhẹ bên vai mình, gọi mình: “An An.”
Lúc nào cũng mang biểu cảm lạnh nhạt, chỉ đến khi gặp mình mới vui vẻ dịu dàng, chẳng trách bạn bè tưởng rằng mình là người đặc biệt nhất.
Mình không thể ngược dòng tìm hiểu xem mình đã rung động từ khi nào, và càng không thể phân biệt rõ ràng giới hạn giữa “Bạn bè siêu thân thiết” và “Thích” được nữa, sớm chiều gần bên nhau, rất dễ dàng biến chất, chẳng phải sao? Phá lệ viết ra những điều này, là vì mình muốn thành thật với bản thân.
Mình bắt đầu chờ mong đến thứ năm, bới vì tiết thể dục buổi sáng sẽ đổi vị trí luôn phiên, mình sẽ đứng song song với cậu ấy, mỗi khi đổi bên, mình có thể nhìn trộm cậu ấy rất nhiều lần.
Có lần mình cố tình tập ngược, hai người đối mặt, mình làm mặt quỷ với cậu ấy, cậu ấy cười quên cả tập, hậu quả là hai đứa đều bị cán sự môn thể dục trừ điểm.
Thứ năm cũng là ngày hai tụi mình trực nhật, mình có thể bên cạnh cậu ấy đến khuya, sau đó đi xe buýt quanh thành phố, hóng gió đêm.
Hôm nay là đại hội thể thao, Trần Thương có vẻ hơi lạ, cậu ấy nói cậu ấy thấy không thoải mái, nhất quyết bắt mình dẫn cậu ấy xuống phòng y tế, chẳng biết cậu ấy lại làm sao nữa. Mặt cậu ấy lạnh lùng khó hiểu, dỗ mãi mới nói được với mình một câu.
Nhân lúc cậu ấy đang ngủ, mình to gan làm một việc mà mình đã đắn đo nửa tháng nay, vậy mà cậu ấy vẫn ngủ say, cậu ấy không phát hiện ra.
Ở đây phải có đến mấy trăm từ cảm nghĩ, mong muốn bao lâu nay được thỏa mãn quá nhanh, đầu mình nóng lên, đến bây giờ vẫn còn trống rỗng.
Ui…Môi Trần Thương mềm quá đi mất.
Mặc dù không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng mà, mình rất rất thích cậu ấy!!!”
Tận ba dấu chấm than, tình cảm thiếu nữ ấp ủ lâu nay đã được bộc bạch, tính cả phong thư tình chưa gửi, tất cả đã bị ai đó chôn vùi trong nấm mồ của hồi ức.
Đào bới lại nó sau mười năm, người đau khổ đâu chỉ mình cô, những nỗi đau đã bị nhân lên vốn là cô sẽ phải chịu đựng nay lại chuyển hết cho người thiếu niên ấy, tình cảm của anh không cần nói thành lời cũng chạm tới trái tim.
Ngoài mạnh trong yếu lại nhạy cảm, vô tình bị giày vò, cả hai bên đều bị tổn thương.
Chiếc khăn lông trên mắt đã ấm lên, chỉ có bóng đêm nghe thấy tiếng cô khóc âm ỉ, và lời nói nơi đầu môi.
Cô thầm thì: “Hóa ra là em yêu anh.”
*
Phần lớn cây cối ở thành phố Lâm đang thay lá, dần dần trở nên khô giòn, đầu cành không nhìn thấy một chút màu vàng, xanh nào, cả cây trụi lủi, khô khốc, như thể sắp tan biến vào màn sương sớm cuối thu dày đặc.
Khuôn mặt An Du gầy gò, làn da trắng bạch như bị ốm, mặc một cái áo len màu xanh lá cây cao cổ đến cằm, tay bưng cốc sữa đậu nành nóng vừa mới mua, rồi xuống tầng dưới như mọi ngày, ngồi ghế đá nghe các bài hát nhảy quảng trường đang nổi.
Một nhóm các bác gái dậy sớm, khiêu vũ theo nhịp trống hòa cùng tiếng nhạc, căng tràn sức sống hơn cả người con gái tuổi đôi mươi là cô.
Trần Thương chưa từng đến nhà trọ mới của cô, nhưng hình bóng anh vẫn lấp loáng ở mỗi góc nhỏ trong nhà. Phòng cô quá yên tĩnh, thi thoảng An Du sẽ bị ảo giác, mắc bệnh lâu thành bác sĩ, cô tự chữa lành bằng cảm giác náo nhiệt nơi đông người.
Nhưng lần này không có hiệu quả lắm, một đôi vợ chồng già tay cầm tay đi ngang qua cô, nếp nhăn không làm cho vẻ mặt hạnh phúc như ngày mới cưới của bà cụ bớt ngọt ngào, tính trẻ con chưa mất, bà cũng khiêu vũ theo mọi người, dáng người hơi cứng, còn ông cụ vừa ngắm bà vừa nắm chặt tay bà, sợ bà té ngã.
Sữa đậu nành chắc là quên cho đường rồi, cô chỉ uống hai hớp xong thôi, ống hút bị cô cắn dẹp lép.
*
Dương Mạn Ni đăng ảnh kỉ niệm hoạt động marketing offline lên vòng bạn bè, An Du vừa nhìn đã nhận ra những món đồ được lưu lại từ sự kiện Ngày của hoa ở trấn Tầm Đường. Đó là rương nguyện ước của người chơi cây tam sinh, cô gấp gáp đòi lại từ chỗ cô ấy.
Trong hàng trăm tấm giấy ghi chú, cô lật tìm, nhặt ra tờ giấy của mình và dựa vào chữ viết tìm thấy giấy của Trần Thương.
Vài cánh hoa đào héo khô màu đen bị lẫn vào, An Du gạt chúng ra, rồi cô nhìn thấy những điều anh viết trên giấy nguyện ước lúc đó: “Tâm hồ ái hĩ, hà bất vị hĩ”
Cây trâm đặt làm riêng mà anh tặng cô được khắc nửa đoạn sau: “Trung tâm tàng chi, hà nhật vong chi?”
*Bốn câu thơ thuộc “隰桑”(Thấp tang/Cây dâu ở chỗ thấp) của Khổng Tử. Giải thích chi tiết: Chú giải của Chu Hy:
“Chương này thuộc phú.
Nói lòng ta thành thật yêu quý người quân tử. Nhưng đã gặp người quân tử rồi thì sao lại chẳng tỏ cho người biết mà lại chỉ ôm ấp giấu kín trong lòng để khiến một ngày nào sẽ quên đi chăng?
Sở từ có câu “Tư công tử hề, vị cảm ngôn” (Nhớ mong công tử mà chưa dám nói ra). Ý tứ của lời này cũng giống như đoạn này. Niềm yêu kính đã nảy chồi lên gốc ăn sâu ở trong lòng, cho nên nó phát lộ từ từ chậm chậm để tồn tại mãi lâu dài.”
Bản dịch của Tạ Quang Phát (Thi Viện):
“Lòng đà yêu quý người rồi
Mà sao lại chẳng thốt lời cho hay?
Trong lòng cứ giấu thế này
Làm sao mà biết được ngày nào quên?”
Bên dưới còn có một hàng chữ thẳng tắp: “Chúc An An khỏe mạnh, hạnh phúc.”
Nơi ngực trái như lại có thêm một vết nứt, hai tay An Du ôm đầu gối ngồi cứng đờ trên thảm, cắn ống tay áo. Sương sớm dường như đã tan, ánh nắng mặt trời loang loáng như bóng đèn chập chờn khi sáng khi tối.
Cô muốn nói với anh rằng, ước nguyện của anh không thể thực hiện được, bởi vì bây giờ em không khỏe mạnh cũng không hề hạnh phúc.
Người không ở bên, lưu giữ kỷ vật liên quan cũng chỉ là một cách tự an ủi lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng cô lại làm những việc ấy không biết mệt, cô thu gom đồ vật như muốn tự hành hạ bản thân, một chiếc áo khoác dính lông mèo, vẫn còn giữ mùi hương của anh và Tuyết Cầu, An Du treo riêng mình nó trong tủ quần áo; cô tìm thấy một tấm vé mời phỏng vấn trong cái ví da anh ít dùng ở túi bên sườn của áo khoác.
<Yêu Ma Ký> lại đứng đầu bảng xếp hạng sau hai tháng kể từ sự kiện bug hót hòn họt, cô và Trần Thương cùng nhận một cuộc phỏng vấn từ một tạp chí trong ngành điện tử.
Khi bị hỏi đến cách vượt qua khủng hoảng dư luận, cứu vãn lượng người chơi đang giảm sút nhanh chóng, Trần Thương cầm mic nhường công lao cho cô: “Giám đốc An nắm vững tâm lý người sử dụng, dẫn dắt từ phương diện nội dung ban đầu, xây dựng lại danh tiếng cho sản phẩm, công lao của cô ấy không thể bỏ qua.”
An Du và anh tâng bốc nhau: “Những quyết sách đi cùng với sản phẩm mới là yếu tố mấu chốt giúp cho “sinh mệnh” của trò chơi trường tồn, giám đốc Trần là cộng sự tốt nhất của tôi, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau thì công việc tiếp thị mới có thể tiến hành thuận lợi.”
Bản phỏng vấn với phạm vi truyền thông nhỏ, vỏn vẹn chỉ có một cái ảnh chụp với độ phân giải thấp, trong ảnh là hai người ngồi hai chiếc ghế sô pha vuông nhỏ, nhìn nhau cười cách một cái bàn uống trà.
Đêm đó bọn họ ăn mừng ở 2219 một cách rất trang trọng, Trần Thương ấn cô dán sát vào bức tường trước huyền quan, môi đỏ sâm panh, nhấm nháp cùng nhau.
“Cộng sự tốt nhất?” Tay trượt dọc theo xương quai xanh cô rơi xuống rãnh ngực sâu hút, giọng anh trầm khàn: “Còn cái gì mà hỗ trợ lẫn nhau?”
An Du không cam lòng yếu thế, ấn lên quần lót anh, “Anh nói cái gì thì chính là cái đó.”
…
Chẳng có ai để nói, đây là trời đang trừng phạt cô, ngay cả Sữa Canxi cũng không liên lạc được, An Du nhìn chằm chằm cửa sổ chat với hơn 10 dòng toàn là lẩm bẩm một mình, rời khỏi phần mềm trò chuyện.
*
Mặc đồ theo mùa cũng là một cách đổi mới diện mạo về mặt tinh thần, tóc An Du đã giòn đến nỗi kéo một chút là gẫy, rơi hết xuống nền nhà vệ sinh, làm tắc cống thoát nước.
An Du quét thành một đống, đeo găng tay lên, vê sợi tóc bẩn thành cục nhỏ vứt vào thùng rác, việc nhà nhỏ này lâu lắm rồi cô không phải làm.
Tai vẫn còn nghe tiếng Trần Thương trêu mỗi khi quét dọn, anh cười dung túng: “Em ăn tóc mà lớn đúng không? Rụng nhiều quá nè.”
An Du nhìn anh quay người dọn dẹp, lộ ra một đoạn eo lưng thon gầy, bàn tay muốn trêu đùa một chút, luồn vào trong áo xoa xoa trêu chọc, rồi lại vòng tay qua cổ kéo anh lại hôn.
“Anh trai Trần Thương hiền lành tốt bụng, chịu thương chịu khó, em muốn cưới anh về nhà.”
Trần Thương cắn cắn chóp mũi cô.
“Không gả.”
Anh đã len lỏi vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô, “Từ giàu sang về nghèo khổ mới khó.” Câu nói này, có lẽ có thể giải thích một hai, chưa bao giờ có được, dù sao vẫn tốt hơn là từng chiếm được rồi lại mất đi.
An Du tựa trán lên vách tường lạnh lẽo, chợt màn hình điện thoại vụt sáng, một cuộc gọi đến đầy bất ngờ, là Thường Cẩm Bách.
*
Bồn tắm đủ sâu, An Du ngâm cả người trong nước, mái tóc dài xoăn mềm mại như rong biển nổi lềnh bềnh, che hết tai, miệng, và mắt mũi cô.
Mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá màu bạc khắc chữ “AD”, được cô đeo rất cẩn thận, đang dán lên hõm xương quai xanh. Đó là quà sinh nhật Trần Thương tặng cô hồi tháng 5 năm nay.
An Du nhờ anh đeo giúp cô, miệng còn chê anh không sáng tạo, Trần Thương nhướng mày, hờ hững trả lời: “Còn một thứ nữa, để cuối năm bù lại cho em.”
Tò mò truy hỏi lại bị anh đẩy đi: “Hỏi nữa là thôi đấy.”
Cuối cùng, khi anh biến mất gần trăm ngày, cô đã nhận được.
Thường Cẩm Bách đến đưa bưu kiện, rất nhiều bản thảo được scan lại, ngoại trừ khuôn mặt, phần còn lại có dấu vết máy nghiền giấy rất rõ ràng.
Thường Cẩm Bách đã biết cô là người Quảng Châu từ lâu, nói không hề nể nang gì: ”Lão Trần tự tay vẽ, tham khảo tư liệu sống, NPC chưởng môn phái mới ra của《 Yêu Ma ký, sẽ ra mắt sau Tết Âm Lịch, chỉ định cô đến làm nốt phần 3D.”
Hình ảnh cô gái kia không phải cô thì ai? Khóc, cười, giận dữ; đứng, ngồi, khi đi khi chạy, biểu cảm và hành động rất linh hoạt và đa dạng.
Anh hẳn phải vô cùng chán nản, muốn từ bỏ cô thì mới có thể để tác phẩm đã chăm chút bao năm vào máy nghiền giấy.
Có lẽ là cân nhắc đến tình hình thực tế, cuối cùng lại không muốn bỏ, giấy vẽ bị nghiền nát một nửa lại được lấy ra dính lại.
Scan hình ảnh ra thấy phần bên dưới bị đen thành các vạch dài, như những vết thương ngay hàng thẳng lối.
Môn phái mới chỉ có nữ, chuyện cũ về bối cảnh của chưởng môn đọc trong phần giới thiệu là cải biên từ chủ đề bản phác thảo của cô hồi học lớp 10.
Năm đó cô và Trần Thương còn chưa ở bên nhau, ở trang bìa trong của bản phác thảo, cô tiện tay viết thêm một câu: “Hy vọng câu chuyện này có thể lưu truyền một mai, tồn tại vĩnh viễn.”
Ai bảo Trần Thương không lãng mạn, rõ ràng anh đã dùng phương pháp ý nghĩa nhất mà cũng đặc biệt nhất, phát huy hai chữ lãng mạn đến tận cùng.
An Du không kiềm được bật khóc, hỏi: “Anh ấy cũng biết tôi là người Quảng Châu từ lâu rồi ư?”
Thường Cẩm Bách nói ừ, rồi lại bảo Trần Thương vô tình nhắc đến khi uống rượu với anh ta sau khi lo xong hậu sự cho cha.
“Hậu sự cho cha Trần Thương gì cơ? Từ bao giờ?”
Thường Cẩm Bách báo ngày, nháy mắt An Du thở dồn dập.
Việc cô lên án anh biến mất một tuần làm hại Hàn Nam và nhà sản xuất Yên, là hoàn toàn nói oan cho anh, bởi lúc đó Trần Thương đang phải chịu nỗi đau mất đi người thân ruột thịt.
Nhưng anh che giấu quá giỏi, dù thế nào cũng chỉ cho cô thấy một mặt kiên cường, khiến cô điềm nhiên làm anh đã tổn thương lại thêm thương tổn.
An Du nghiến răng thật chặt, cố không để mình run lẩy bẩy, “Thầy Thường, anh ấy có liên lạc với anh không? Anh có biết bao giờ anh ấy trở về không?”
Thường Cẩm Bách cũng hết cách với bạn thân.
“Không liên lạc được, muốn thế cần xem hồ sơ từ nửa năm trước, rất nhiều nghiên cứu và phát mình đều được đầu tư, lão Trần bỏ đi hay lưu lại đều được làm. Bản thân cậu ta cũng có rất nhiều ý tưởng, ai cũng không đoán được, mấy năm trước, ở chi nhánh Canada có một cái phòng làm việc rất nhỏ, cũng chỉ có vài thành viên, cậu ta cũng không phụ trách, nhưng mà vẫn bay đến đó, cũng không sợ mệt.”
An Du cảm ơn, cúp máy xong chỉ cảm thấy hồn như lìa khỏi xác nhưng lại không thể tự giải quyết.
*
Ánh đèn rực sáng, xua tan hơi lạnh, đầu óc vẫn lơ mơ, tìm thấy phù hoa, lại vẫn như cái xác không hồn.
Phòng chiếu phim cũ ở trung tâm thành phố chiếu lại một bộ phim thanh xuân vườn trường từ đầu hè.
Thanh xuân trong phim chẳng có chút móc nối gì với cô, An Du lạnh nhạt hờ hững, chỉ đến khi ca khúc chủ đề của phim vang lên cô mới loạng choạng đứng không vững, giọng hát ngọt ngào của Hebe vang lên, “Hóa ra anh là may mắn mà em muốn giữ gìn nhất…”
Cô không giữ gìn, từ trước đến nay cũng không biết Trần Thương muốn gì, mãi mãi chỉ biết đòi hỏi từ anh.
An Du nhớ hồi đầu năm, cơ thể cẩn thận ghé bên vai cô, là sự yếu ớt mà anh hiếm khi thể hiện.
Trên đường trở về, cô tình cờ gặp lại một cấp dưới từng đi thị sát khu vui chơi chủ đề <Yêu Ma Ký> hồi Giáng sinh.
Cô ấy đã nghỉ việc ở Khốc Ngoạn, nói chuyện một chút, cô gái nhỏ nổi tánh buôn chuyện kể lại một câu chuyện cũ: “Giám đốc An, chị biết không? Sau lần thị sát đấy, giám đốc Trần đánh một trận với Giám đốc Lương của tụi em đó.”
“Đúng lúc đấy em đang ở bàn bên cạnh, giám đốc Lương nói gì em không nghe rõ lắm, anh ta say rượu, nói chuyện thô lỗ, đại khái là nói nữ sinh nào đó có cử chỉ không đứng đắn ấy. Trời ơi, đừng thấy bình thường giám đốc Trần bất phàm, cử chỉ thân sĩ có chừng mực, khi nổi giận cũng vô cùng đáng sợ! Chẳng biết làm sao tự nhiên ném cái ly rồi đánh nhau với giám đốc Lương, người xung quanh không ai dám can ngăn luôn.”
“Về sau con đường thăng tiến của giám đốc Lương bị ngâm nước nóng, không lâu sau đó thì từ chức đi làm ở một công ty nhỏ khác, lợi nhuận không được tốt lắm.”
…
Cơ thể tựa như đang phải chịu áp lực của biển, luôn chìm xuống nhưng cuối cùng lại chẳng hề thấy đau đớn.
An Du lạc vào một cõi tiên đẹp đẽ, có hoa hướng dương và mặt cỏ ẩm ướt mềm mại, cô chạy nhanh trên mặt cỏ bằng đôi chân trần, chạy mệt rồi thì cưỡi ngựa đua với gió, cuối con đường có Trần Thương mỉm cười chờ cô, ý cười đượm ánh mắt.
Thế giới lặng yên không tiếng động, đôi mắt An Du vẫn mở to, đèn phòng tắm ở trên trần nhà như càng thêm cao và nhỏ, cách cô càng lúc càng xa.
———— dải phân cách ———-
Cảm ơn các bạn đã nhắn lại QAQ, vẫn chưa mở ra.
Tiến độ 90%
Chương này có thể giải đáp thắc mắc của một số bình luận.
Q: Vì sao An Du tìm Quách Khôn khi Quách Khôn thẳng thắn xem Trần Thương và cô như một thể, nói thẳng là thế?
A: Bởi vì sau cuộc phỏng vấn về trò chơi của họ của sự kiện bug, bọn họ rất ăn ý, hơn nữa sau đó cùng kết hợp làm việc, khiến người ngoài nhìn vào tưởng như là một thể.