Hai người vội vã tới bệnh viện tư của Quận Thành, khi tới nơi thì ống quần đã bị ướt hết, An Du nhanh chóng giẫm chân lên tấm thảm trải sàn trước cửa phòng bệnh cho khô đế giày, mặc kệ quần áo và tóc tai xộc xệch rối tung, cô kéo tay nắm cửa phòng bệnh muốn xông thẳng vào trong.
“Khoan đã.” Trần Thương kéo cô lại, lấy khăn giấy lau khô những vệt nước trên áo khoác hai người, tới khi bộ dạng không còn nhếch nhác nữa anh mới nói: “Bà nhìn thấy sẽ lo lắng cho em.”
Chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo mất tầm một đến hai phút, vẻ mặt chứa đầy sự lo lắng của An Du cũng giảm bớt một chút, cô siết chặt lòng bàn tay Trần Thương, đẩy cửa bước vào.
Phòng bệnh riêng cao cấp, bốn bức tường với ánh đèn ấm áp. Nếu không phải Dịch Mỹ Trân có bộ dạng tiều tụy nằm trên giường bệnh, nhắc nhở đây là căn phòng ở nơi giữa bờ vực sinh tử thì sẽ khiến người ta lầm tưởng đây là khách sạn để dừng chân nghỉ ngơi tạm thời.
Dịch Mỹ Trân vừa mới uống thuốc xong, cảm thấy hơi buồn ngủ, bà nghe thấy tiếng động ngoài cửa, khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy An Du và Trần Thương, bà gắng sức cựa quậy muốn ngồi dậy.
“Bà ơi bà cứ nằm xuống đi ạ.” An Du nhanh chân bước vào, lấy một chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh giường, sau đó mới đảo mắt nhìn qua những người ở trong phòng: “Dì Tống, Văn Đình.”
“An An tới rồi hả.” Tống Mộng quay qua gật đầu với An Du và Trần Thương, bà ngồi cạnh đầu giường điều chỉnh nước ấm, dùng bông thấm nước làm ẩm môi cho Dịch Mỹ Trân, nhìn vẻ mặt bà tiều tụy, mệt mỏi, viền mắt đỏ hoe, có lẽ là do ngày đêm túc trực, tận tình chăm sóc Dịch Mỹ Trân nhiều ngày bên giường bệnh.
Trần Thương lễ phép mỉm cười, đứng phía sau An Du, hơi cúi người nhẹ giọng chào hỏi Dịch Mỹ Trân: “Cháu chào bà, cháu là Trần Thương ạ.”
Bùi Văn Đình dường như quên mất rằng mình đang ở trong bệnh viện cần sự yên lặng tuyệt đối, cô ta bước lên trước hai bước chỉ tay vào Trần Thương, hơi lớn tiếng một chút: “Trần, Trần Thương, anh và An Du sao lại cùng…”
“Cô Bùi.” Trần Thương nhìn cô ta, vẻ mặt xa cách, lạnh lùng, giống như là lần đầu tiên gặp vậy.
An Du đang nhoài người về phía đầu giường hỏi thăm Dịch Mỹ Trân xem bà cảm thấy cơ thể như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện cô ngước lên nhìn, khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười lọt vào tai Bùi Văn Đình không khác nào như sự sỉ nhục nhắc nhở những việc ngu ngốc cô ta đã làm trước đây, đặc biệt là khi nhìn thấy An Du và Trần Thương cùng nhau xuất hiện một cách tự nhiên và thân mật như vậy.
Tình yêu đơn phương thời cấp ba chỉ là cô ta tự mình đa tình, mặc dù ký ức này từ lâu đã biến thành cát bụi bị dòng thời gian cuốn đi, nó giống như là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không đáng được nhắc tới, cô ta cũng không còn cảm giác đặc biệt gì với Trần Thương nữa, nhưng sau khi bị từ chối, mỗi lần nhìn thấy An Du thì sự không cam tâm và lòng đố kị trong cô ta lại trào dâng lên mãnh liệt, cho dù hàng chục năm nữa trôi qua thì cũng không thể thay đổi được điều đó.
Thời học sinh, tất cả những lời đồn đại nhảm nhí và bắt cóc đe doạ được lên kế hoạch từ trước dường như không hề ảnh hưởng gì tới An Du hết, cô vẫn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, không coi cô ta ra gì.
Bùi Văn Đình từ trước tới giờ chưa từng thừa nhận rằng bản thân mình đã làm chuyện gì xấu xa, cô ta cho rằng chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ để cảnh cáo thì sao có thể coi là làm việc xấu được? Nhưng sau khi Bùi Cảnh Ngôn biết chuyện liền nghiêm khắc quở trách, đồng thời cũng cấm cô ta không được làm những chuyện tương tự như vậy nữa.
Cô ta hận An Du trước giờ luôn có được sự ủng hộ, bênh vực của Bùi Cảnh Ngôn, nhưng lại càng ghét cái vẻ cứng đầu cứng cổ của cô hơn.
Hai người vốn đã không hợp nhau, bây giờ lại bị cô xem thường ra mặt như vậy, sắc mặt Bùi Văn Đình đột nhiên thay đổi, chuyển sang một chủ đề khác, nói với giọng châm chọc: “An Du, sức khoẻ của bà trước giờ vẫn không tốt, giờ cô mới đến giả bộ hiếu thảo, cô không cảm thấy mình rất giả tạo hay sao?”
Trần Thương lạnh lùng ngắt lời: “Người già cần sự yên tĩnh nghỉ ngơi.”
An Du không rảnh để ý tới cô ta, chuyên tâm giúp Dịch Mỹ Trân vén những sợi tóc xơ xác sang một bên, hỏi Tống Mộng: “Bác sĩ nói như thế nào vậy dì?”
Tống Mộng gần như sắp khóc, né tránh ánh mắt của Dịch Mỹ Trân quệt đi giọt lệ chực rơi, lắc đầu nói: “Vẫn đang chờ kết quả của bác sĩ, không biết sao bà cụ đột nhiên lại phát sốt và nôn mửa, vài ngày trước còn hôn mê, hôm nay mới tỉnh táo hơn một chút.”
Đang nói thì Bùi Cảnh Ngôn và một vị bác sĩ nam bước vào kiểm tra chứng phù nề chân tay định kỳ cho Dịch Mỹ Trân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bùi Cảnh Ngôn thấy Trần Thương cũng có mặt ở đây nhưng lại không hề ngạc nhiên: “Giám đốc Trần.”
Trần Thương gật đầu đáp lại, An Du chỉ chạm mắt Bùi Cảnh Ngôn trong chốc lát rồi rời đi chỗ khác.
“Tám năm trước bệnh nhân từng làm phẫu thuật cấy ghép gan, bây giờ tế bào ung thư tái phát lại và đã di căn tới phổi.” Bác sĩ lật báo cáo xét nghiệm, lắc đầu nói: “Lần này chức năng gan bị suy giảm mạnh có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào, người nhà cần chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“Tôi đề nghị nên tiến hành biện pháp chăm sóc giảm nhẹ.” Bác sĩ nhỏ giọng nói với Bùi Cảnh Ngôn rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
(Chăm sóc giảm nhẹ là biện pháp giúp ngăn ngừa và làm giảm cảm giác đau khổ của người bệnh thông qua việc xác định sớm, đánh giá chính xác và điều trị đau và các vấn đề khác có liên quan, tác động tích cực đến người bệnh về cả thể chất, tâm lý xã hội và tâm linh).
Từng cặp lông mày nhíu lại theo những mức độ khác nhau, nhưng tất cả đều hoà chung một nỗi buồn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc run run, bầu không khí buồn bã bao trùm khắp căn phòng, Tống Mộng và anh em Bùi gia vây quanh giường bệnh của Dịch Mỹ Trân. Trần Thương đứng ở một bên nhưng không tiện có mặt ở đó lúc này nên anh lặng lẽ rời đi.
Anh chạy đuổi theo vị bác sĩ đã đi xa cách đó hơn chục mét.
Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ, An Du hai mắt ngấn lệ, nắm lấy tay Dịch Mỹ Trân, nói với Tống Mộng: “Dì ơi, tối nay để con ở cùng bà, dì sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi ạ.”
“Ta già cả rồi, cũng đã đến lúc rồi.” Dịch Mỹ Trân khó nhọc nhả ra từng chữ, giọng nói yếu ớt, hơi khàn khàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tống Mộng rồi lại quay sang nhìn An Du, nói: “Tối nay An An ở cùng bà hả, vậy thì tốt quá rồi…”
Tống Mộng thở dài một hơi nặng nề, cũng không khăng khăng đòi ở lại nữa, bà và Bùi Văn Đình cùng nhau rời khỏi phòng.
Bùi Cảnh Ngôn muốn bước lên nói gì đó, vạt áo quét qua cánh tay An Du, cô nghiêng người né tránh, anh ta như người bị nhấn nút dừng, cứng đơ người đứng bất động tại chỗ.
Dịch Mỹ Trân gắng sức giơ tay chỉ về phía cửa, “Cảnh Ngôn, cháu cũng ra ngoài đi, bà muốn nói chuyện riêng với An Du…”
Anh nhìn An Du ngay cả góc nghiêng khuôn mặt cũng muốn dùng tóc che đi, không muốn để anh nhìn thấy, rồi lại quay sang nhìn Dịch Mỹ Trân yếu ớt như ngọn đèn trước gió, mí mắt hơi khép lại, anh ta quay mũi chân bước đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn Dịch Mỹ Trân và An Du.
Dịch Mỹ Trân bảo An Du cúi người sát lại gần mình, cười híp mắt véo má cô, rồi lại vuốt tóc cô giống như lúc nhỏ vậy, thì thầm bên tai cô: “An An, bà để lại cho cháu một khoản tiền, đủ để cháu dùng cho cuộc sống sau này…”
“Bà ơi cháu không cần tiền của bà.” An Du mếu máo, nước mắt không kiềm chế được thi nhau rơi xuống, “Cháu chỉ cần bà khoẻ mạnh thôi.”
“Bà biết mình không sống được bao lâu nữa đâu.”, Dịch Mỹ Trân thản nhiên chấp nhận sự thật rằng mình sắp phải rời xa thế giới này, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, “Chàng trai hôm nay tới cùng với cháu đâu? Gọi cậu ấy tới đây.”
An Du vừa gửi tin nhắn cho Trần Thương thì anh quay lại, tay cầm theo một túi táo.
Dịch Mỹ Trân khó nhọc nặn ra một nụ cười, ra hiệu cho anh ngồi cạnh An Du: “Vừa nãy cháu nói cháu tên gì ấy nhỉ?”
“Trần Thương ạ.”, Trần Thương đáp. Anh lấy một con dao nhỏ gọt táo, cắt thành từng miếng rồi dùng thìa dằm nhuyễn ra, múc nửa thìa đút cho Dịch Mỹ Trân, “Bà nên ăn một ít hoa quả, như vậy sẽ giúp ăn ngon miệng hơn đấy ạ.”
Dịch Mỹ Trân tỉ mỉ quan sát anh hồi lâu, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đôi mắt vô hồn bỗng sáng rực lên, “Là cháu, là cháu…”
Trần Thương cười, “Vâng, bà vẫn còn nhớ cháu ạ.”
An Du không hiểu họ đang nói gì, Dịch Mỹ Trân vui vẻ ăn trái cây dằm nhuyễn mà Trần Thương đút cho, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Thật tốt, thật tốt, mới chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi, nhanh thật đấy…”
Mới ăn được ba miếng Dịch Mỹ Trân đã buồn ngủ không muốn ăn nữa, năng lượng tiêu hao gần hết, mí mắt khép hờ, Trần Thương rót cho bà cốc nước ấm để làm ấm vùng họng, rồi từ từ đỡ bà nằm xuống, động tác vô cùng tự nhiên.
Bà vừa cười vừa hỏi: “…An An, hiện tại Trần Thương có phải là bạn trai cháu không?”
An Du và Trần Thương đưa mắt nhìn nhau, gật đầu với Dịch Mỹ Trân.
“Vậy thì bà yên tâm rồi.” Dịch Mỹ Trân tỏ vẻ mãn nguyện, quay sang phía Trần Thương dặn dò: “Trần Thương à, hãy chăm sóc con bé thật tốt…” rồi từ từ nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ.
“Cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Trần Thương cúi người, kéo chăn đắp cẩn thận cho Dịch Mỹ Trân.
Anh vỗ vai An Du, “Em cũng nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để anh lo.”
“Không, em muốn ở đây với bà.” Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cô không buốn đứng dậy rời đi.
Đợi Dịch Mỹ Trân hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, An Du gục xuống cạnh giường bà, từ đôi gò má gầy gò, ốm yếu ấy cô mơ hồ có thể thấy được phong thái của bà năm xưa.
An Du không kiềm chế được nữa, cô vùi mặt vào cánh tay khóc nức nở tự trách bản thân: “Bà là người nuôi em từ nhỏ đến lớn, em muốn thứ gì bà đều cho em hết, trước đây một mình bà phải chèo chống cả Bùi thị, lại còn phải vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc em. Sau đó em rất ghét Bùi gia, không muốn quay trở lại đó nữa, em luôn cảm thấy sau này vẫn còn nhiều thời gian…Nhưng sao đột nhiên bà lại như vậy chứ? Rõ ràng lúc đón năm mới bà vẫn còn khoẻ mạnh cơ mà.”
“An An.” Trần Thương đau lòng vuốt nhẹ sống lưng cô, kéo cô ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Em muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng đừng tự trách bản thân nữa, bà đổ bệnh không phải là lỗi của em.”
Đợi cô khóc hết nước mắt, Trần Thương mới ôm cô đặt lên giường, lau mặt, cởi giày, đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
Đèn ngoài hành lang đã tắt hết, Bùi Cảnh Ngôn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa phòng bệnh, đầu hơi ngả về phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ vest và đôi giày da nhìn thoáng qua có vẻ như phẳng phiu, chỉnh tề, nó hoàn toàn đối lập với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Trần Thương đứng trước mặt Bùi Cảnh Ngôn, “Bùi tổng, có thể nói chuyện chút không?”
Bùi Cảnh Ngôn mở mắt, đứng dậy quay người muốn rời đi, “Tính mạng bà còn đang gặp nguy hiểm, nếu như cậu tới để nói với tôi rằng cậu và An An bây giờ như thế nào thì không cần đâu, tôi không có hứng thú tìm hiểu.”
Trần Thương bước lên một bước, mặt đối mặt với Bùi Cảnh Ngôn, trong bóng tối hai người giống như hai cái bóng đối đầu nhau, “Tôi cũng từng ăn cơm bà nấu, từng nhận được sự chăm sóc của bà. Hiện giờ tâm trạng của tôi không hề tốt hơn anh chút nào”.
Bùi Cảnh Ngôn cười, “Tôi biết cậu và An Du cùng nhau lớn lên, nhưng cậu không phải là người của Bùi gia, chuyện của bà không liên quan gì tới cậu.”
Trần Thương không hề bị ảnh hưởng bởi giọng điệu khó chịu của anh ta, chân mày hơi nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi lấy được báo cáo kiểm tra thuốc mà bình thường bà hay uống từ chỗ của bác sĩ. Bùi Cảnh Ngôn, anh có từng nghĩ tới tại sao bà lại đột nhiên bị suy gan hay không?”
Anh lấy ra hai bản báo cáo từ túi áo, ngón tay chỉ vào công thức hoá học của Aflatoxin*, nghiêm túc nói: “Trong sản phẩm chăm sóc sức khoẻ của An An và đồ ăn mà Hàn Nam đóng gói mang về cho cô ấy cũng có thành phần này.”
(*Aflatoxin là độc tố vi nấm sản sinh tự nhiên bởi một số loài Aspergillus, là một loại nấm mốc. Aflatoxin là độc tố và là tác nhân gây ung thư. Sau khi thâm nhập vào cơ thể, các aflatoxin có thể được gan chuyển hóa thành dạng trung gian epoxit hoạt hóa hoặc được thuỷ phân và trở thành M1 ít độc hơn).
Bùi Cảnh Ngôn lật báo cáo đối chiếu, kinh ngạc nhìn anh, liên tiếp hỏi: “Ý cậu là gì? Sản phẩm chăm sóc sức khỏe của An An…Hàn Nam? Cùng với việc lần này bà đổ bệnh có liên quan gì tới nhau? Cậu còn biết gì nữa?”
“Có rất nhiều chuyện An An đều không nhớ rõ.” Trần Thương lạnh giọng nói, “Năm đó trong danh sách tuyển sinh của trường Đại học Minh Thành không hề có tên của cô ấy. Bùi tổng, chuyện này anh biết rõ hơn bất cứ ai đúng không?”
“Còn nữa, mười một năm về trước, An An ở phòng tranh của trường cấp ba Quận Thành.” Trần Thương nhắm mắt lại, khó khăn nói tiếp: “Đốt cháy tất cả đồ đạc, muốn kết thúc sinh mệnh của chính mình…”
“Đừng nói nữa!” Bùi Cảnh Ngôn bỗng mất kiểm soát hét kên, khuôn mặt lộ rõ sự đau khổ tột cùng, hai tay cứng đờ buông thõng xuống, “Tôi đã cố hết sức bù đắp, buông tay để cô ấy và cậu ở bên nhau…”
“Bù đắp sao?”, Trần Thương từ tức giận biến thành cười chế giễu, túm lấy cổ áo anh ta nhìn chằm chằm trong vài giây, anh cố hết sức mới có thể khống chế được bản thân buông tay khỏi cổ áo anh ta, “Cô ấy không phải đồ vật để anh thích thì cầm chán thì buông lúc nào cũng được!”.
Bùi Cảnh Ngôn dần bình ổn lại hơi thở, “Cậu muốn tôi làm thế nào?”
“Chuyện của bà không kịp nữa rồi. Còn về An An…” Trần Thương lạnh giọng ngắt quãng, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn đang khép chặt, dùng tay ra hiệu cho Bùi Cảnh Ngôn, sau đó quay người đi về phía sân thượng cuối hành lang.
Bùi Cảnh Ngôn ủ rũ đi theo ngay sau anh.
Một tia chớp loé sáng giáng xuống, sấm sét bắt đầu nổi lên gầm rú vang trời, gió hòa cùng mưa tạo nên những âm thanh gào thét không ngừng nghỉ, cứ như thể sắp lật tung trời đất lên vậy.