(*Glucose: Đây là một loại đường có trong thực phẩm mà cơ thể sử dụng để chuyển hóa thành năng lượng).
Ngày cuối cùng hôm đó, Dịch Mỹ Trân đột nhiên trở nên tỉnh táo, da dẻ nhợt nhạt, xám xịt bỗng hồng hào, sáng sủa, nhìn cũng có chút sức sống, có thể ăn được thức ăn lỏng, cũng có thể nói chuyện được với mọi người.
An Du biết bà đã đến bờ vực sinh tử rồi, hấp hối chờ đợi cái chết đến thôi, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng nỗi buồn vẫn hiện rõ mồn một trên hàng lông mày cô, đôi mắt sưng đỏ nhiều ngày đã cạn khô nước mắt, một bước cũng không rời giường bệnh, giọng khàn khàn lặp đi lặp lại: “Bà ơi…”
“An An đừng khóc nữa.”Dịch Mỹ Trân kêu người mang lược và dây nịt tới: “Bà muốn tết tóc cho cháu”.
An Du ngồi thấp hơn một chút, quay lưng lại với Dịch Mỹ Trân, không ngừng khóc nức nở.
Trần Thương cũng ngồi xổm cao ngang ngang cô, lấy bát trứng hầm vừa mới hâm nóng lại, ép cô ăn từng thìa từng thìa một, khuyên nhủ: “Không thể không ăn uống gì như thế này được.”
Dịch Mỹ Trân rẽ tóc cô ra làm hai, bàn tay run rẩy cột chặt hai cái đuôi ngựa thâm thấp, cười hỏi Trần Thương: “Nhìn có giống An An lúc nhỏ không?”
Trần Thương gật đầu: “Giống ạ”.
Dịch Mỹ Trân đảo mắt hai khuôn mặt đang sát gần bà mỉm cười mãn nguyện, hô hấp của bà lúc dày lúc mỏng, bàn tay nhăn nheo run rẩy từ từ mất đi hơi ấm, An Du luống cuống dùng tay mình ủ ấm tay bà hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng chỉ là vô vọng…
Cuối cùng, luật sư kịp thời đến, đọc di chúc của bà, Dịch Mỹ Trân nghe xong dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại gật đầu, ý thức và lời nói dần trở nên mơ hồ, bà để lại lời chúc phúc cuối cùng: “Mọi người đều phải sống thật tốt đấy…”
Các cơ quan chức năng trong cơ thể đang kháng cự mãnh liệt muốn dừng hoạt động, chiếc đèn dầu cạn khô giống như ánh chiều tà rực rỡ lạ thường, rồi nhanh chóng tan biến chìm vào tĩnh mịch, vắng lặng.
Dịch Mỹ Trân ra đi vô cùng thanh thản.
Tống Mộng cúi xuống lau đi nước mắt, Bùi Văn Đình ngày càng khóc to hơn, Bùi Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, hơi cúi người, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Bà ơi! Bà ơi!” An Du gào khóc nhào về phía Dịch Mỹ Trân, rõ ràng cơ thể vẫn còn hơi ấm nhưng lại không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa, không thể nổi nóng hay tức giận với cô nữa, Trần Thương ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ sống lưng cô an ủi, lặng lẽ ở bên cạnh chia sẻ nỗi buồn cùng cô.
Tấm vải trắng phủ lên, Dịch Mỹ Trân được đưa đến nhà xác, dọc đường đi An Du cứ bám lấy chiếc xe đẩy không buông, mãi cho đến khi thi thể được đưa đến trước cửa, người nhà không thể tiễn nữa, cô mới vùi mình vào ngực Trần Thương, thốt ra từng câu từng chữ ngắt quãng, không liền mạch, như thể chỉ chực chờ ngất đi, miệng lẩm bẩm: “…Em không muốn như vậy…”
Trần Thương gắt gao ôm chặt lấy cô, tay đỡ lấy phần đầu cô giúp cô cách biệt hoàn toàn với âm thanh và ánh sáng của thế giới ngoài kia, mặc cho cô phát tiết hết cảm xúc của mình, anh hoàn toàn trong tư thế bảo vệ cô.
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, thỉnh thoảng cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó,
Ánh mắt anh bỗng chạm vào Bùi Cảnh Ngôn phía xa xa, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng xác đang khép chặt, nhìn một hồi lâu vẫn không rời.
Sau khi tổ chức tang lễ xong, Tống Mộng nói với An Du rằng Dịch Mỹ Trân đã để lại cho cô bao nhiêu cổ phần và một số vấn đề khác, nhưng An Du không nghe nổi lấy nửa chữ, cô chỉ đem đi một số di vật Dịch Mỹ Trân để lại mà thôi.
Quay trở lại Lâm Thành, Trần Thương xin phép cho cô làm việc qua máy tính một tuần, An Du ở trong căn hộ giờ giấc linh hoạt, thoải mái làm việc, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Tuyết Cầu giao cho Trần Mộc chăm sóc một thời gian, được chăm bẵm đầy đủ nên giờ mập mạp hơn lúc đầu nhiều, nhìn thấy An Du cũng không hề lạ, chạy xoay vòng quanh cô, rồi lại cào cào mắt cá chân cô, nằm lăn lộn trên mặt đất kêu “Meo meo”, con ngươi to tròn, bám lấy người không rời.
“Nhớ mẹ rồi đúng không.” Dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu của chú mèo cuối cùng cũng khiến An Du nở một nụ cười tươi thật sự sau nhiều ngày gắng gượng.
Cô cầm cây đuôi mèo lên trêu chọc chơi trò đuổi bắt với nó một lúc, cho đến khi Tuyết Cầu đã mệt lử người, cô mới ôm lấy nó, kéo vạt váy ngủ xuống, ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, cẩn thận lật giở từng trang của cuốn sổ bằng da cũ kĩ.
Đó là nhật ký từ nhiều năm về trước của Dịch Mỹ Trân, khi đó bà vừa phải quản lý Bùi Thị, vừa phải chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của An Du, lịch trình ban ngày của bà chủ yếu là sắp xếp cuộc họp hay công việc gì đó nhưng buổi tối thì đềunhững việc liên quan đến An Du: “Mua bánh kem trái cây cho An Du”, “6 giờ đón An Du tan học”…
Đôi lúc cũng có mấy lời trách yêu ở trong đó: “An An đánh một bạn nam bắt nạt bạn nữ, tôi đi đến trường nghe thầy cô phê bình, về nhà nói với con bé, mặc dù là nó có lòng tốt nhưng cách giải quyết như vậy là không đúng. Con bé ngoan ngoãn nghe tôi dạy bảo, nhưng trước lúc đi ngủ lại ấm ức mà khóc oà lên nói: “Bà ơi bạn đó đáng bị đánh ạ.”. Khuôn mặt nho nhỏ hiện rõ sự phẫn nộ. Không hiểu sao mới tám tuổi thôi mà đã có cá tính như vậy rồi? An An rất giống bố, cũng giống cả mẹ nó nữa.
Dịch Mỹ Trân khá là cứng rắn, quả quyết đối với công việc ở công ty, nhưng lại dành hết mọi sự dịu dàng và ân cần, tỉ mỉ cho An Du.
An Du xem một lúc bất giác bật cười, nước mắt lại không kiềm chế được mà tuôn ra sớm đã làm mòe tầm nhìn của cô, lật đến trang cuối, ở đó có kẹp một bức ảnh bạc sởn cũ kỹ.
Khung cảnh trong bức ảnh là cô nhi viện ở Quận Thành, ánh chiều tà đang dần buông xuống, An Du cùng với một cậu bé tuổi xấp xỉ mình đứng bên cạnh Dịch Mỹ Trân, An Du quay sang làm mặt hề với cậu; cậu bé mặc toàn đồ đen từ trên xuống dưới, tay bó bột thạch cao treo trên cổ, mắt nhìn thẳng ống kính, đôi lông mày tuấn tú, nhưng lại lộ rõ sự buồn bã.
Phía sau bức ảnh là nét chữ của Dịch Mỹ Trân: “Sai lầm do An An gây ra.”
An Du lau nước mắt, cầm lấy tấm ảnh quan sát kĩ càng, cô luôn cảm thấy khí chất của cậu bé đó rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt lại bịt kín như vậy, cô không xác định được đó liệu có phải là cậu bé có quan hệ rất tốt với cô trong kí ức hay không nữa.
Đang nhíu mày nhớ lại, đột nhiên có tiếng mở cửa làm Tuyết Cầu giật mình, An Du xoa nhẹ đỉnh đầu nó, lúc ngẩng lên đã thấy Trần Thương bước vào cửa đang thay giày.
“Anh về rồi à.”, An Du liếc nhìn đồng hồ, thấy sớm hơn nửa tiếng so với giờ tan làm bình thường: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Anh gửi tin nhắn không thấy em trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe, vậy nên về sớm chút xem em thế nào.”
“Điện thoại em để ở đầu giường nên không nghe thấy.”
Trần Thương cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra, đi tới ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy một vài thứ bày trên bàn trà và bộ dạng vừa mới khóc xong của cô, anh khẽ thở dài: “Em lại nhớ bà đúng không?”
“Vâng.” An Du mím môi, chỉ vào bức ảnh và nói với anh: “Có thể đây chính là cậu bé đó, bà viết rằng đây là sai lầm do em gây ra, từ nhỏ em đã chỉ biết gây rắc rối cho cậu bé đó thôi.”
Trần Thương nhìn chăm chú một lúc, nhướng mày cười: “Vừa nhìn là biết em bắt nạt cậu ấy”.
Nỗi buồn bị câu nói của anh làm tan biến mất, An Du cố cãi lý: “Anh không thể nghĩ tốt cho em một chút được sao?” Anh nhìn em cười tươi như vậy, nụ cười dễ khiến người khác yêu thích biết bao! Nhưng tại sao cậu ấy lại không để ý đến em chứ, em dễ thương như vậy cơ mà.”
Trần Thương phân tích dựa theo cách ăn mặc, gật đầu nói: “Chắc là do em quá bá đạo, hại người ta vừa bị dị ứng lại vừa bị gãy xương”.
An Du đánh anh, giả bộ tức giận: “Anh bớt tưởng tượng đi! Lúc đó anh ở đấy hả? Anh cũng giỏi bịa chuyện thật đấy”.
“Ừm”. Trần Thương đáp nhẹ một tiếng, kẹp tấm ảnh vào cuốn sổ rồi gấp lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô nói: “Đi ăn cơm thôi”.
Đầu hè khi đó, trong phòng bật điều hoà, An Du xoa xoa cánh tay trần, đứng dựa vào cửa bếp vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Trần Thương xắn tay áo lên, làm lộ ra nửa cánh tay săn chắc, bóng lưng thon dài đứng tay rau trên bàn bếp, trên mặc áo sơ mi xám phẳng phiu, dưới mặc quần âu đen tôn lên bờ vai cao dài cùng đôi chân cao thẳng.
Khung cảnh thực sự khiến người ta phải yên lòng.
Trần Thương không có nghĩa vụ phải lo liệu hậu sự cho Dịch Mỹ Trân, nhưng anh vẫn dốc sức làm hết việc này đến việc khác, mấy ngày đó anh mệt mỏi, tiều tụy đến mức râu mọc lún phún, còn phải để ý tới cảm xúc gần như suy sụp của cô, kiên nhẫn ở bên an ủi, vỗ về cô.
An Du bước lên trước hai bước, ôm chặt lấy anh từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh, nhắm mắt khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Thương bỏ dao xuống, nghiêng đầu, ngay lập tức có một thứ gì đó mềm mại chạm vào gò má anh.
An Du hôn xong liền buông tay ra, chạy đến ngồi bên bàn ăn, cầm hai đôi đũa bạc gõ vào chiếc bát trống không, “Anh Trần Thương ơi, em đói lắm rồi.”
“Hôn không đúng chỗ rồi.” Trần Thương rửa sạch tay, cúi người nâng cằm cô lên, từ trên cao phủ xuống một nụ hôn thật sâu, hai ngón tay mon men vén chiếc váy ngủ lụa màu đỏ của cô lên: “Buổi tối em cứ từ từ trả ơn anh là được.”
Nụ hôn và cái ôm giống như chiếc chìa khoá đa năng hoá giải mọi phiền muộn chất chứa bao lâu nay, An Du vòng tay qua vòng eo hẹp của anh, cách lớp quần áo cắn nhẹ bụng anh.
*
“Sao anh biết lúc trước em thích ăn bánh đậu nành bà làm nhất?”
Đánh một bữa no nê sau rồi đi tắm rửa sạch sẽ, An Du cầm một miếng bánh đậu nành chiên giòn vừa mới ra lò do Trần Thương làm đưa vào miệng, chậm rãi nhai và nói: “Mùi vị y hệt nhau, lâu lắm rồi em chưa được ăn món này.”
“Anh nhìn thấy trong cuốn sổ ghi chép của bà.” Trần Thương vừa nói xong thì thấy vai mình bị nước thấm ướt một mảng nhỏ, anh vội vàng lấy giấy, “Nếu biết trước em sẽ khóc thì anh đã không làm rồi”.
“Huhu…” An Du ôm chân ngồi cuộn tròn trên sofa, nước mắt nước mũi chảy ra đều lau hết lên người anh: “Trần Thương, em không có bố mẹ, bây giờ cũng không còn bà nữa… Giờ bà đã biến thành một đống tro tàn, không biết được rằng bà ở bên đó sống có tốt hay không…”
“Vẫn còn có anh ở đây. An An, em xem.” Trần Thương nhẹ giọng, kéo cô ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, rồi chỉ vào tivi.
Cô thuận theo tư thế nghiêng người nằm trên đùi anh, tay nắm hờ đặt trước miệng, cắn nhẹ ngón tay, từ từ mở đôi mắt đẫm lệ nhìn vào tivi.
Là bộ phim ⟨Tầm mộng hoàn du ký⟩. Trần Thương hất cằm về phía khung cảnh chiếc cầu trải đầy hoa cúc vạn thọ trên tivi: “Thế giới của người sau khi chết cũng không hoàn toàn chìm trong màu đen, nó vẫn phong phú, nhiều màu sắc, tràn đầy hơi ấm, bà cũng sẽ đi tới nơi như vậy.”
“Chết đi chỉ là chuyển sang sống ở một thế giới khác, chỉ cần chúng ta luôn nhớ tới bà, bà ở bên đó cũng sẽ cảm nhận được và có thể sống một cách vui vẻ, thoải mái.”
Cô đã xem bộ phim cổ tích tràn đầy hơi ấm này từ lâu, hôm nay Trần Thương cố ý mở lại, chỉ là vì muốn cô có thể vơi đi phần nào sự đau khổ và nỗi áy náy trong lòng, để cô thả lỏng bản thân, không còn khúc mắc gì với những chuyện buồn đó nữa.
“Cũng đúng.” An Du sụt sịt mũi: “Bà đi rồi, em và Bùi gia sẽ không còn quan hệ gì hết, may mà em vẫn còn có anh và Hàn Nam.”
Trần Thương không đáp lại, kiên nhẫn hít một hơi thật sâu sau đó nặng nề thở hắt ra.
An Du sực nhớ tới điều gì đó, ngồi dậy nhìn anh, quả nhiên khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đã biến sắc, cô nhanh chóng bĩu môi làm nũng: “Anh đừng giận mà, chẳng phải em đã giải thích với anh rồi sao, em cũng không thể cắt đứt quan hệ với em trai mình, hơn nữa làm người không thể vong ơn bội nghĩa được, em…Aaa anh làm gì vậy!”
“Cho em cơ hội báo đáp bữa tối hôm nay đã.”
Cô bị ném ngã ngửa trên sô pha, hơi thở nam tính lướt qua mặt và cổ cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, hôn khắp cơ thể cô, hung hăng ép cô xuống.
Anh mạnh mẽ xông vào, không kiêng nể gì hết, mỗi lần đâm vào đều hỏi một câu y hệt nhau: “Anh với cậu ta, ai quan trọng hơn?”
Mới đầu An Du còn trả lời: “Hai người không thể so sánh được.” Trần Thương tỏ ra không hài lòng với câu trả lời đó, anh càng tiến vào sâu và nhanh hơn, khoái cảm truyền đến tận xương nhanh chóng đánh tan mọi lý trí trong cơ thể cô, chiếc cân vốn cân bằng hai đầu giờ đây cũng chỉ có thể xiêu vẹo, cô giống như tấm bèo lênh đênh trôi dạt, tiếng khóc hơi khàn khàn: “Anh, anh quan trọng hơn…”
Nghe thấy vậy Trần Thương mới điềm tĩnh ôm cô vào lòng, kết thúc cuộc ân ái này.
*
Khu mộ ở Quận Thành.
Thời tiết hôm nay âm u, mưa phùn lất phất kéo dài, giống y hệt với thời tiết hôm diễn ra tang lễ của Dịch Mỹ Trân.
Một mình Bùi Cảnh Ngôn quỳ trước mộ Dịch Mỹ Trân từ sáng tới tối.
Hoa tươi vẫn còn đọng sương, còn người thì đã mãi chìm vào một giấc ngủ dài vô tận dưới lòng đất.
“Bà ơi, cháu xin lỗi ạ.” Nước mắt làm mờ đi cặp kính của người đàn ông 30 tuổi, anh đã mất đi vẻ điềm tĩnh trước đây, để mặc cho màn đêm đen tối bao trùm lấy mình.
“Hôm đó Trần Thương đột nhiên chất vấn cháu, chẳng lẽ năm đó An An tự sát thật sự là do lỗi của cháu sao? Trước đó, bà đã từng dẫn con bé đi khám bác sĩ tâm lý đúng không ạ?”
Anh khó mà mở miệng, chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại câu “Xin lỗi”, đó là lời xin lỗi dành cho Trần Thương, cho An Du và cả cho Dịch Mỹ Trân.
Con người ta sau khi phải trả giá bằng chính sự đau khổ tột cùng, mới không còn hèn nhát nữa, mới dám đối mặt với những lỗi lầm mà mình gây ra, dù là trực tiếp hay gián tiếp thì cũng như vậy.
Sự ăn năn và lời xin lỗi cũng không thể nào đổi lại được quãng thời gian 10 năm kia, cũng như không thể bù đắp được những tổn thương cả về tinh thần lẫn vật chất.
Bùi Cảnh Ngôn đứng dậy, hai đầu gối tê nhức như kim châm, anh phủi sạch đất và lá bám trên quần áo, tinh thần suy sụp lái xe phóng nhanh về nhà họ Bùi.
*
Tống Mộng mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đen, càng làm tôn lên vóc dáng thon thả của mình, tay cầm một ấm trà hoa, đầu đĩa vẫn đang chạy, âm nhạc thời Phục Cổ vang lên, đó là một bản nhạc Mazurka* có giai điệu nhẹ nhàng, dễ chịu.
*Mazurka là một điệu vũ dân gian Ba Lan, với nhịp 3/4 hoặc 3/8 có phách mạnh nằm ở nhịp thứ 2 hoặc nhịp 3. Vũ điệu này trở nên phổ biến ở các vũ phòng châu Âu suốt thế kỉ XIX. Chính quốc ca Ba Lan cũng là một bản mazurka nhưng nhịp điệu chậm hơn thông thường.
Nhiều năm trôi qua, những móng tay cuối cùng lại được điểm chút đỏ, bà ta nhẹ nhàng cầm tách trà hoa hồng lên nhâm nhi thưởng thức, chìm đắm trong tiếng nhạc du dương.
“Mẹ.” Bùi Cảnh Ngôn đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa kính bên trên dùng những đồng xu xếp thành hình cái kiếm, mấy ngày nay đóng mở vô cùng khó khăn, khoá cửa giống như có cái gì đó bị kẹt bên trong.
“Cảnh Ngôn à, nào lại đây uống trà đi con.” Tống Mộng nở nụ cười dịu dàng với anh.
Anh vẫn đứng yên một chỗ không động đậy: “Mẹ, me đi đầu thú đi.”