Những hạt mưa xả xuống khiến khuôn mặt, mái tóc, rồi đến từng tấc da tấc thịt trở lên lạnh ngắt, vài giọt nước vẫn còn đọng trên hàng lông mi dài, cảnh vật trước mắt như cách một lớp vải mỏng mờ ảo, mọi thứ đều trở nên vô cùng mơ hồ.
An Du ở trên máy bay chợp mắt được nửa tiếng đồng hồ, mắt vẫn còn lim dim chưa tỉnh hẳn. Cô vô thức híp mắt, động tác cũng theo đó mà ngừng lại, bước chân di chuyển vô cùng chậm chạp.
Ánh mắt của Trần Thương sâu thẳm trấn định, anh ôm lấy vai cô, bàn tay đặt trên đỉnh đầu vừa che mưa giúp cô, vừa đỡ cô bước xuống bậc thang: “Xe đưa đón chuẩn bị đi rồi, bám chắc vào.”
An Du xoa xoa mặt cho tỉnh táo, nắm lấy tay áo ẩm ướt của anh đi nhanh hơn một chút, cả hai người cùng nhau bước lên xe. Trong xe người người chen chúc nhau, không khí vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Một tay Trần Thương bám chặt vào vòng tròn phía trên, một tay ôm lấy cô, An Du càng dựa sát vào anh hơn. Cô ôm chặt eo anh, vùi đầu vào khuôn ngực mềm mại và sạch sẽ, tham lam mà hít lấy một hơi thật sâu rồi hỏi anh: “Lát nữa anh đi đâu thế?”
Trần Thương đáp lại: “Anh trở về công ty một chuyến, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
An Du ngẩng đầu lên mang theo chút mất mát: “Kì nghỉ vẫn còn một ngày nữa mà, đúng là đồ cuồng công việc, anh không cần nghỉ ngơi à?”
Vẻ mặt Trần Thương lạnh lùng, nghiêm túc: “Bên phía sản phẩm có chút việc.” Anh nhếch miệng nở một nụ cười nhàn nhạt: “Sao vậy? Không nỡ xa anh hả?”
An Du không mấy vui vẻ: “Anh cũng tự luyến thật đấy, chúng ta ai về nhà nấy, anh làm việc của anh, em ngủ của em.”
“Ừm.” Anh rút điện thoại ra nhìn một cái, sau đó liền cau mày ném lại vào túi áo, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc lạnh lùng trở lại. Trần Thương kêu tài xế chở An Du về khu chung cư trước, trước khi xuống xe anh dặn cô một lần nữa: “Về ngủ đi nhé.”
“Gọi anh là má Trần quả không sai mà…” An Du lẩm bẩm biệt danh mà đồng nghiệp đặt cho anh, một chân bước xuống xe: “Em biết rồi.”
Trần Thương kéo cô lại, cười như không cười: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Anh Trần Thương.” An Du quay người lại, mí mắt hơi híp, nâng cằm đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên yết hầu anh: “Được chưa?”
“…Đi đi.” Ngón tay Trần Thương chạm nhẹ vào chỗ vừa bị cô hôn kia, ngây người ra một lúc mới thả cô đi.
***
Hai ba ngày rồi chưa về nhà, cô vừa mở cửa thì một cơn gió lạnh lập tức ùa vào phòng, khiến tấm rèm cửa nơi phòng khách theo đó mà hơi phồng lên rồi lại hạ xuống.
Cách bày trí đồ đạc trong căn hộ hệt như trước, chẳng có gì thay đổi. Dĩa táo trên bàn trà vẫn còn nguyên, quần áo lộn xộn nằm rải rác trên các góc ghế sô pha; nhưng cũng có một vài điều đã thay đổi — căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, đồng thời cũng có vẻ rộng lớn hơn. An Du hơi nhếch khóe miệng, cô nhìn về phía tờ lịch treo trên tường, xác nhận rằng thật sự chỉ mới có mấy chục giờ trôi qua mà thôi.
Trong giây lát, cô như bước vào một cabin song song, xung quanh đều bịt kín mít, thời gian và không gian trong đó bị nén lại. Khi cô ra ngoài lần nữa thì cảm nhận về không gian và thời gian cũng theo đó mà thay đổi – điều này vừa mang tính chủ quan cũng vừa mang tính khách quan. Cơn mưa bụi bị gió tạt nghiêng, đọng trên tấm kính thủy tinh, lâu ngày chúng chảy xuống tạo thành những khối lớn màu trắng xám âm u và lạnh lẽo.
An Du chạm nhẹ vào công tắc bên cạnh cánh cửa, tách tách vài tiếng, từng chiếc đèn treo tường mang màu sắc ấm áp lần lượt sáng lên, nhìn như vậy nhiệt độ trong phòng mới cao hơn một chút.
Cô cởi áo khoác ngoài ra đi vào phòng tắm. An Du chỉ tắm qua, mặc cho nước ấm thấm ướt toàn thân xua đi cái khí lạnh trên người, sau đó cô nhanh chóng quấn khăn tắm vào, lấy máy sấy tóc sấy khô đuôi tóc.
Điện thoại di động đặt ở giữa chiếc gương và bồn rửa tay, tin nhắn của Bùi Cảnh Ngôn nhảy ra phía trên màn hình: “An An, hạ cánh thuận lợi chứ? Nhớ đừng làm việc mệt mỏi quá, phải hoà hợp với các đồng nghiệp bên Lôi Thịnh đấy nhé.”
Đây chỉ đơn giản là một lời thăm hỏi từ một người anh trai.
Ngón tay An Du lướt một cái, đầu ngón tay vẫn còn ướt để lại vệt nước dài vài centimet trên màn hình. Cô bèn rút một tờ giấy để thấm khô. Chần chừ một lúc, sau đó cô mới mở cửa sổ trò chuyện ra đáp lại: “Đến nơi rồi, em biết mà, cảm ơn anh trai quan tâm.”
***
Buổi sáng sau khi thức dậy, cô bất ngờ nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Tôn Y Y: “An An, năm mới vui vẻ nha! Sau khi chị quay trở về Quận Thành thực sự rất bận, việc trong nhà cũng nhiều nên không thể cùng em đón năm mới được. Nghe Cảnh Ngôn nói em tìm chị mấy lần liền, em có trách chị không? Chúc em công việc thuận lợi, dồi dào sức khoẻ nhé!”
Lúc đó An Du đang nhẹ nhàng bước xuống lầu, vốn định trốn Bùi Cảnh Ngôn nên cô lặng lẽ rời đi, nhưng lại phát hiện anh đã ăn mặc chỉnh tề đợi sẵn ở phòng khách rồi, nói muốn đưa cô ra sân bay.
An Du kinh ngạc một phen, Bùi Cảnh Ngôn cười cười, cầm chìa khoá xe lắc lắc: “Giờ còn quá sớm, không dễ bắt xe đâu.”
Có lẽ do nhận được tin nhắn của Tôn Y Y, cô thu hồi mọi sự kinh ngạc cùng nghi hoặc khó nói trước đây lại, không từ chối lời đề nghị của anh trai.
“Y Y nói sẽ gặp em vào năm mới đấy.” Trên đường đi Bùi Cảnh Ngôn chủ động nhắc tới Tôn Y Y với An Du, trái ngược với thái độ có chút né tránh trước đó: “Đến lúc đấy bà cũng về rồi, sẽ không lỡ hẹn với em nữa đâu.”
An Du gật đầu, chuyển chủ đề qua họ nói: “Vâng, còn hai người khi nào mới kết hôn đây, em sẽ chuẩn bị một bao lì xì thật lớn!”
“Năm sau, khi nào định ngày sẽ thông báo cho em đầu tiên.” Bùi Cảnh Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên nửa khuôn mặt anh, nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp.
An Du yên tâm, cười chân thành: “Được ạ.”
Suốt cả quãng đường này tâm tình của cô rất tốt. Mới sáng sớm đã có hai đứa trẻ ham chơi, đứng dưới gốc cây rầu rĩ ngửa mặt lên, thuận theo tầm nhìn của chúng nhìn lên trên, chỉ thấy một chiếc diều mắc trên cao, kẹp ở giữa những cành cây.
Bùi Cảnh Ngôn dừng xe lại đi về phía lũ trẻ, với tay nhảy lên một cái liền có thể dễ dàng lấy được chiếc diều xuống đưa cho chúng. An Du dõi theo bóng lưng anh, trong lòng thầm nghĩ bản thân quả thật là suy nghĩ quá nhiều rồi, anh vẫn là người anh trai ôn nhu như trước đây.
Khúc nhạc dạo này rất nhanh liền trôi qua, Bùi Cảnh Ngôn quay lại khởi động xe, thản nhiên nói: “An An, vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đó, chiếc diều đã vượt khỏi tầm kiểm soát của con người thì cho dù nó có bay tới đầu ngọn cây cũng chỉ có thể dừng lại tại đúng vị trí đó mà thôi.”
An Du chỉ coi như là anh đọc những loại sách triết học hay tâm lý học gì đó quá nhiều nên bị ảnh hưởng. Cô mang theo chút áy náy cùng ngượng ngùng, cố gượng cười tiếp tục nói chuyện với anh. Cô chỉ tay về phía bọn trẻ đang chạy bên ngoài cửa kính xe cùng với con diều đang bay cao tít trên không trung kia, nói rằng: “Hai đứa trẻ này nên tìm một chỗ nào đó thoáng để thả, như vậy thì diều cũng không dễ bị mắc vào những chướng ngại vật rồi.”
Bùi Cảnh Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt: “Diều dù có bay cao bay xa tới đâu đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ làm một chú chim tự do được.”
“Diều là diều, chim là chim, diều là vật thể chết, chim là vật thể sống, đương nhiên không thể đặt ngang hàng so sánh với nhau được.” An Du có hơi buồn bực, dừng chủ đề này lại: “Anh à, anh nói tiếng người đi được không, nói chuyện với anh em càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi.”
Bùi Cảnh Ngôn cười khẽ một tiếng, vô lăng xoay một vòng, cuối cùng dừng lại tại điểm khởi hành nội địa của sân bay, Trần Thương đã đợi sẵn ở đó.
Bùi Cảnh Ngôn cười với cô rồi nói: “Thượng lộ bình an.”
Cô ngáp một cái, lặng lẽ vẫy tay chào tạm biệt anh.
***
Máy sấy tóc cùng với kí ức về đoạn hội thoại kỳ quái đồng thời dừng lại, An Du thu mình cuộn người vào trong chăn. Chiếc giường rộng 1m8, người cô lại gầy, khung xương bé, thực chất chỉ chiếm một phần không gian rất nhỏ của chiếc giường. Cô co chân lại, bàn chân chưa tới 10 phút đã lạnh ngắt, lúc này đột nhiên cơ thể lại nhanh hơn đại não, bỗng chốc nhớ tới cái máy sưởi hình người nào đó.
Cô kéo chăn trùm qua đầu, bên trong chỉ còn sót lại mỗi ánh sáng màn hình điện thoại. Cô tắt thông báo của các nhóm công việc lại, đồng thời chặn luôn các ứng dụng của mạng xã hội. Không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mở ra khung chat với Sữa Canxi, cô hỏi một câu không đầu không đuôi: “Sữa Canxi, sao thói quen của con người lại dễ dàng thay đổi như vậy?” Sữa Canxi vẫn luôn trong trạng thái offline, An Du thoát khỏi cuộc trò chuyện, lật người lại, khẽ thở dài một cái.
Phần mềm lại hiện lên thông báo đẩy: “Sắp tới sinh nhật những người bạn của bạn rồi, hãy mau gửi lời chúc tới họ.”
Trong thời buổi internet công nghệ kỹ thuật số như hiện nay, hầu như mỗi người đều có một tài khoản mạng, cho dù là những người sống một mình cô độc nhất thì các ứng dụng cũng sẽ ghi nhớ sinh nhật của bạn, đồng thời tặng bạn một món quà từ hệ thống.
An Du đột nhiên nghĩ tới sinh nhật của Trần Thương hình như cũng vào tháng 1. Lúc trước khi lấy thẻ nhân viên Lôi Thịnh, cô có liếc qua trên chỗ ký nhận, nếu như cô không nhớ nhầm thì là vào ngày 10 tháng 1.
Cô lẩm bẩm: “Còn có mấy ngày nữa thôi…” Cô cầm lấy đuôi tóc quấn quanh đầu ngón tay rồi lại kéo ra, cứ làm đi làm lại như vậy mấy chục lần liền, lọn tóc ấy trở nên hơi xoăn xoăn gợn sóng. An Du cầm điện thoại, chẳng biết đang nghĩ gì, cuối cùng cô mở thanh công cụ tìm kiếm, gõ một câu hỏi có chút ngốc nghếch: “Nên tặng quà sinh nhật gì cho một người đàn ông 28 tuổi?”
Có vô vàn những câu trả lời khác nhau, nhưng đa số đều thêm câu hỏi phản vấn đề vào phía trước: “Bạn là bạn gái phải không? Còn phải xem tính cách, sở thích của bạn trai bạn thế nào đã…”
“Không phải bạn gái thì không thể tặng à? Câu trả lời vớ vẩn gì vậy chứ?!” An Du nhíu mày, những gợi ý như bật lửa, nước hoa, thắt lưng da cô đều loại hết. “Ngủ dậy rồi nghĩ tiếp.” An Du tắt điện thoại, đặt ở đầu giường.
Trong lúc vẫn còn chập chờn chưa vào giấc ngủ, An Du dường như nghe thấy tiếng của một cô gái đang cười: “Haha, có chuyện gì gọi cho anh còn có ích hơn là gọi cho cảnh sát, ai bảo sinh nhật anh là 110 chứ!”*
*Ngày 10 tháng 1. Ở Trung Quốc tháng đứng trước ngày.
***
Điện thoại liên tục rung không ngừng, nó va chạm vào đầu giường phát ra âm thanh ồn ào khó chịu. Sau 3 tiếng đồng hồ ngủ mê man, cuối cùng An Du cũng bị tiếng ồn ấy đánh thức. Cô nghe điện thoại, Dương Mạn Ni sốt ruột nói: “An tổng, cô đang ở đâu vậy?! Mau xem nhóm chat công việc đi, điên rồi, thật sự điên hết rồi!”
An Du chưa ngủ đủ giấc, khuôn mặt đỏ bừng, cô khó khăn mở mắt ra xoa xoa lông mày, yếu ớt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Má Trần uống lộn thuốc rồi, cô mau xem đi!” Dương Mạn Ni sốt sắng cúp máy.
An Du vừa nghe thấy tên Trần Thương thì tỉnh táo hơn một chút, cô ấn mở nhóm công việc ra. Sau khi tiêu hóa hết chỗ tin nhắn chất đống kia, cô không nhịn được mắng một câu ĐM, rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.
Tất cả mọi việc từ mặc quần áo đến chải tóc chỉ mất có 3 phút, cửa phòng bị đóng “rầm” một tiếng rất mạnh, nước trong ly cũng bởi âm thanh vọng lại mà nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
“Trần Thương, anh giỏi lắm!” An Du bấm thang máy, trong lòng thầm chửi rủa.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện.