“Đừng nhúc nhích!” Trước khi anh kịp mở miệng thì An Du chen vào. Mặt cô chôn sâu vào, hít mũi nhè nhẹ: “… Để em ôm một lúc.”
Tay Trần Thương do dự giây lát sau đó đặt tay lên vai cô vỗ vỗ, cười: “Cứ như biến thành một người khác vậy, em đếm thử xem hôm nay em khóc bao nhiêu lần rồi, ăn sáng khóc, trên giường cũng khóc, vừa nãy cũng… Hự!”
“Anh nói lại lần nữa xem?” Tay An Du kéo lớp áo dày và áo trong của anh rồi chui vào, nhéo một cái ở eo rồi xoay một vòng.
Khuôn mặt cô đẹp đẽ rực rỡ dưới ánh đèn mờ, tia đỏ hồng trong mắt giống như thẹn quá hóa giận, cô tăng thêm lực: “Không được nói!”
Trần Thương trưng ra vẻ mặt xin tha: “Đại tiểu thư à anh sai rồi, em buông tay đi.”
An Du thả tay một cách không tình nguyện, tay vừa rời liền quay người bước một bước lớn: “Không phải anh nói đi tiếp sao?” Cô hất hàm: “Đi thôi!”
“Ừ, về lại dáng vẻ bình thường rồi này.” Trần Thương điềm tĩnh nói.
An Du quay đầu liếc anh một cái, Trần Thương lập tức ngậm miệng, vẻ mặt thẳng thắn: “Anh nói không sai mà.”
Phía trước là một mảnh đất được chạm khắc rất lớn, An Du đi chầm chậm như dò đá qua sông. Cô cẩn thận tránh những hình vẽ lồi lõm, dựa theo viền mà đi, nói: “Học sinh cấp ba của Quận thành rất được ở điểm này, luôn tự giác bảo vệ miếng đất được chạm khắc. Tiết hai đông người xuống sân tập thể dục lắm, nhưng mọi người đều đi lại có ý thức. Nhiều năm như vậy qua đi mà tác phẩm chạm khắc này cũng không đổi thay gì mấy so với năm chúng ta học.”
“Em nhớ cả những điều này sao?” Trần Thương đi sau cô, thấp giọng nói đùa: “Những điều nên nhớ thì không nhớ, những thứ nhớ được lại nhớ nhầm.”
An Du tập trung bước một bước dài cuối cùng, không nghe rõ nửa câu sau của anh, đứng ở mặt chính của bức điêu khắc, thắc mắc nói: “Ai biết được, có lẽ là do ký ức cơ bắp* cũng không chừng.”
(Ký ức cơ bắp* – Khi chúng ta lặp đi lặp lại một hành động nhiều lần, bộ não sẽ dần ghi nhớ và hình thành một loại phản xạ vô thức. Nhờ đó mà theo thời gian, chúng ta sẽ thực hiện hành động đấy ngày càng nhuần nhuyễn hơn, nhanh hơn, giỏi hơn.)
Trên bức phù điêu là hình ảnh hàng ngàn chiến sĩ đang chiến đấu, trên đó có khắc một dòng ‘Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh’ bằng mẫu chữ in.
An Du chau mày, quỳ xuống, dùng chân lau bụi trên mặt chữ, bên thái dương lại bắt đầu đau.
Chuông tan học vang lên, tiếng người rộn rã kéo bàn ghế chạy ra khỏi hành lang hòa cùng với những âm thanh đang đấu đá trong đầu làm nhiễu loạn đến thính giác của cô.
Trong kí ức cũ, tiếng gào thét không ngừng của một bạn nữ vang lên: “Đừng đánh, đừng đánh nữa…!”
Bạn nữ đó bị một nữ sinh khác xô ngã trên đất, hung hăng bóp cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Văn Đình, mày nói lung tung thêm một câu nữa có tin tao giết mày ngay bây giờ không!”
Trên gương mặt bạn nữ tên Bùi Văn Đình xanh tím một mảng, mắt trợn tròn, chỉ biết phát ra tiếng kêu khe khẽ, hai tay huơ loạn lên cầu giúp đỡ.
Cô gái kia ngồi lên người Bùi Văn Đình, bóp lấy mặt cô ta rồi cạ vào mặt một bức điêu khắc: “Xin lỗi mau! Nếu không thì tao sẽ hủy dung nhan mày ngay bây giờ!”
Những bạn nữ xung quanh vội vàng la lên: “Gọi giáo viên gọi giáo viên đi! An Du điên rồi!”
“Gọi đi! Tụi bây gọi đi!” Cô gái buông lỏng tay, vuốt nhẹ mái tóc rối, vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng: “Tao dạy dỗ em gái tao, tụi bây gọi đi, xem giáo viên có quản hay không!”
Bùi Văn Đình ho dữ dội vì phổi thiếu oxy, cô sợ hãi chống nửa người trên rồi lùi về, không sợ chết mà châm dầu vào lửa: “An Du mày là cái thứ vô liêm sỉ! Mày xứng ở lại nhà họ Bùi sao?”
“Tao không xứng, mày xứng sao?” Nữ sinh lại tát cho một bạt tai thật kêu: “Bùi Khải Vân cho mày con t*ng trùng này chất lượng kém quá.”
Bùi Văn Đình ôm mặt, đau đến nỗi chảy nước mắt, liên tục dùng những câu từ khó nghe nhất nhằm công kích nữ sinh kia: “Kém đến mấy thì tao cũng là người danh chính ngôn thuận của nhà họ Bùi! Con gái tiểu tam mà còn mơ mộng hão huyền đến Trần Thương…”
“Bốp!” Lại thêm một bạt tai nữa.
“Mày bị tao đánh đến ghiền rồi đúng không?”
“Đứa con trai tao ghét mà mày lại xem như báu vật.” Cô gái cười lạnh lùng: “Có phải những món tao vứt đi không dùng nữa, mày đều nhặt không?”
“An Du.” Tiếng gọi đã lâu ngày không nghe thấy.
Cô gái quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt u ám của chàng thiếu niên.
***
Một đôi nữ sinh đang đuổi nhau đùa giỡn trên hành lang. Nữ sinh chạy đằng trước cầm một quyển sách ‘Năm tháng thanh xuân của Арсе́ньев’, vừa chạy vừa quay đầu nhìn cô gái phía sau cao giọng đùa bỡn: “Khi chúng ta yêu một ai đó, người đó sẽ là nỗi đau của chúng ta, không có ngoại lệ!”
Cô gái đằng sau ngại ngùng huơ huơ tay: “Ai nói với cậu là mình yêu rồi!” An Du nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, cắn môi dưới để lại một dấu răng sâu.
“An Du.” Tiếng gọi của Trần Thương cùng với chàng thiếu niên trùng lên nhau, anh khom người đỡ cô đứng dậy: “Là tác dụng vủa tế bào thần kinh gương, anh vừa nói xong.”
An Du đột nhiên đứng dậy, máu không cung cấp lên não kịp thời làm cô có chút choáng váng, đứng không vững nên ngã lên vai của Trần Thương.
Trần Thương vững vàng ôm lấy cô, cười cười: “Em thông minh như vậy chắc không cần anh phải nói lại lần nữa đâu nhỉ.”
An Du vẫn cứ ủ rũ, nhỏ giọng nói ra một cái tên: “Bùi Văn Đình.”
Trần Thương nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, giọng nói hờ hững: “Không ấn tượng.” An Du hừ nhẹ.
Đi tiếp là đến bục kéo cờ, lá cờ được treo trên cột cờ đung đưa, ngẫu nhiên có gió hất tung nửa lá cờ.
Trần Thương dắt cô ngồi xuống dưới bục kéo cờ, anh kéo gần khoảng cách với bục, nói: “Ngày trước em còn là người kéo cờ đấy, cũng là người đại điện cho học sinh lên phát biểu.”
“Hả?” An Du cứng đơ miệng, hai tay để trên đùi giữ ấm, tư thế và giọng điệu có chút không giống cô: “Dường như có một lần em bị phê bình trước toàn trường.”
“Không có.”
“Trần Thương, người nói dối thì lưỡi sẽ có ngàn kim châm, em cảm thấy anh đang ức hiếp em.” An Du chỉ chỉ vào một bên đầu mình.
Trần Thương nhướng mày, kéo tay cô nhét vào tay mình xoa xoa: “Em cũng nói ‘dường như’ mà, em chắc chắn hơn anh sao? Anh nói không có thì là không có.”
An Du cúi đầu, trán chống vào tay anh, đáy mắt đong đầy ánh sáng lấp lánh: “Vậy anh nói xem em đã phát biểu như nào?”
Trên mặt Trần Thương xuất hiện vẻ khó xử: “Sao anh nói được, haizz, đại khái là em đứng trên bục, cầm lấy micro…” Anh học theo dáng vẻ hất cằm lạnh nhạt của cô: “Chào thầy cô, chào các bạn học, chúc mọi người buổi sáng tốt lành…”
“Được rồi, được rồi!” An Du cắt ngang lời anh, cười đến nhăn mặt, đôi mắt cũng cong cong: “Thật ngốc quá đi.”
Cô cười một lúc rồi nhìn lên bầu trời xám xịt, khuôn mặt đờ đẫn: “Em giống như bị đẩy vào một cái hố đen rồi bị thế giới này nôn ra vậy. Những mảnh vỡ em nắm chắc cũng không giữ được, thậm chí còn đặt sai chỗ, em hoàn toàn không thể kiểm soát được trí nhớ của mình nữa. Giờ đây em cũng chẳng biết mình là ai, có thể coi như là đang sống trong câu chuyện được kể lại từ người khác.”
Trần Thương chăm chú nhìn cô một lúc, chậm rãi nói: “Có người từng nói với anh, ‘Bạn là ai không phải do trí nhớ hay gia đình bạn quyết định, chỉ có bản thân bạn tự quyết định mà thôi’, trí nhớ chưa chắc là chính xác tuyệt đối, không nên tin hoàn toàn, những thứ bị rối hoặc bị mất thì nếu không cần hãy từ bỏ chúng.”
“Anh nói dễ nghe thật.” An Du nhìn lên gương mặt anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô tuy là đang cười nhưng không phải dáng vẻ sau khi được an ủi, trái lại có vẻ u uất khó chịu: “ ‘Có người’?, lại là người anh thích nói với anh à?”
Trần Thương không trực tiếp phủ nhận: “Em cảm thấy vậy thì cứ cho là vậy đi.”
An Du hừ một tiếng, giương đôi mắt cao ngạo liếc trái liếc phải: “Giờ thì em đã hiểu thế nào là ‘người trước trồng cây kẻ đến sau hưởng’ rồi.”
“Hả?” Trần Thương thình lình áp sát lại, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, trầm giọng hỏi: “Em muốn làm… ‘người đến sau’ của anh ư?”
“Cút.” An Du quay người thoát khỏi, dùng cùi chỏ huých anh một cái, giọng điệu bực bội: “Ai muốn làm kẻ đến sau của anh chứ!”
Chơi đùa một lúc, Au Du ngoái đầu lại nhìn xung quanh, đột nhiên đứng dậy đi về phía bồn hoa đằng sau bục, chọn lựa xong thì ngắt hai bông cỏ dại.
“Mùa này mà cũng có thể nhìn thấy cây me chua đất hoa vàng.” An Du ngồi lại bên cạnh Trần Thương, chia một bông cho anh: “Anh từng chơi chưa? Em cùng với một bạn nam thuở nhỏ…” Cô cố ý nhấn mạnh lời giải thích: “Ngày trước thường hay chơi. Quả của hoa này là củ chua, cho nên được gọi là me chua đất hoa vàng.”
“…” Trần Thương nén cười nhận lấy: “Anh từng chơi rồi.”
Hai người bứt lấy cuống hoa, hai phiến lá lắc lư theo thân cây.
“Nào, xem ai thắng.” An Du đụng nhẹ vào một phiến lá, móc lại với hoa của anh, dùng lực cố gắng: “Kéo đi.”
Trần Thương không nhúc nhích: “Em kéo được rồi, như nhau thôi.”
An Du kéo về sau, cuống hoa trên cây của cô đứt đoạn, vậy mà lá và cuống trong tay Trần Thương vẫn dính với nhau.
“Hừ, thua rồi.” An Du để lá và cuống trong lòng bàn tay, nói: “Hồi trước lúc em cùng bạn ấy chơi, đa số đều là cỏ ba lá, loại cỏ bốn lá như này rất hiếm gặp.”
Giọng nói của cô dịu dàng, tràn đầy sự hoài niệm: “Có lần em làm cách nào cũng không thắng được cậu ấy, liền khóc òa lên. Sau đó cậu ấy dành cả buổi trưa để tìm cỏ bốn lá cho em, nói đây là cỏ may mắn. Tụi em còn sấy khô đem đến tiệm in ép nhựa làm kẹp sách nữa.”
“Bây giờ cây me đất hoa vàng nhiều cỏ bốn lá lắm, cái gọi là “may mắn” cũng không còn hiếm gặp nữa rồi.”
Trần Thương im lặng lắng nghe cô kể hết, cười nói: “Ý nghĩa của sự vật lúc nào cũng do con người đặt cho, em cũng có thể nói cỏ ba lá thậm chí là cỏ bình thường là cỏ may mắn. Trong ‘Yêu ma ký’ chẳng phải cũng có rất nhiều đạo cụ như vậy sao?”
“Nói kiểu gì anh cũng lái đến chuyện công việc được.” An Du liếc anh, lấy lá trong tay đưa hết cho anh: “Vậy bây giờ những thứ này cho anh hết, chỉ số may mắn tăng một trăm.”
Trần Thương từ chối, đem thứ trong tay đưa cho cô: “Em cần hơn anh, chỉ số may mắn tăng hai trăm.”
“Giám đốc Trần, anh trẻ con quá.” An Du vừa cười vừa quấn cỏ thành một nắm, sau đó ném vào thùng rác nói: “Về thôi.”
Hai người đi cửa sau lấy xe, trong xe vẫn chưa bật đèn. Ánh sáng tối mờ bên ngoài lúc cao lúc thấp chiếu trên sườn mặt nghiêng của anh.
An Du kéo dây an toàn, nhìn anh vài giây rồi lại buông ra.
“Trần Thương.” Cô gọi anh.
“…” Trần Thương chưa kịp phản ứng lại thì mặt đã bị cô hung hăng áp lấy. An Du lướt qua cần gạt xe, đè lưng anh lên ghế lái rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Trong xe chỉ có hơi thở gấp gáp đan xen nhau. Trần Thương vỗ nhẹ lên cánh tay cô, kéo cô ra.
An Du cúi đầu cười trước ánh mắt tràn đầy ngờ vực và dục vọng của anh: “Cảm ơn anh.”
Trần Thương cong môi: “Cách cảm ơn của em có hơi bá đạo đấy.”
Chiếc xe đậu phía trước bất ngờ bật đèn pha, mắt hai người bị chói một lúc.
An Du nhăn mặt nhíu mày, cố xác nhận chủ chiếc xe. Người ngồi ở ghế lái của chiếc xe đối diện là Bùi Cảnh Ngôn sao?