• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật bẩn, duy nhất một màu sạch sẽ, sáng sủa thì lại bị kẹp ở giữa những mảng lớn đen ngòm tối tăm, dường như bị lấn át, dung hòa với màu đen u ám kia. Sắc đen biến thành sóng dâng dữ cuồn cuộn cuốn lấy tất cả những thứ ô uế, bẩn thỉu nhất từ dưới đáy biển. 

***

Ánh trăng mềm dịu như nước, sân thượng không một bóng người, những chiếc lá khô từ xa bay tới, giẫm chân lên sẽ phát ra âm thanh giòn tan. 

Cô gái thích thú đạp nhẹ lên mấy phiến lá, rồi duỗi chân ra vẽ vòng vòng trên mặt đất. Lớp bụi được mũi chân cô vẽ thành một vòng tròn hoàn chỉnh: “Tại sao lại trở lại Quận Thành?”

“Nước mũi kìa.” Chàng trai bị hỏi chuyện chỉ chỉ mũi cô, sau đó cởi áo khoác đồng phục ném lên người cô. 

Cô gái mở chiếc áo ra, vốn chỉ khoác hờ trên vai, nhưng cô cảm thấy vẫn không đủ ấm nên mặc hẳn vào, còn dùng tay áo lau nước mũi nữa. 

“Áo của tôi!” Khi cô gái giơ tay lên chàng trai kịp lúc kéo khuỷu tay của cô lại, nhưng cô rất kiên quyết. Tay áo ướt một mảng nho nhỏ, cô thậm chí còn vênh mặt tự đắc cho chàng trai nhìn thoáng qua một cái. 

Chàng trai véo hai bên má trắng mịn của cô: “Cậu tự nhiên quá đấy!”

“Cậu cũng không để ý mà.” Một tay cô đặt lên cần cổ ấm áp của chàng trai: “Chỗ này càng thoải mái hơn.”

“Bỏ ra!” Chàng trai hơi nghiêng đầu, nhíu mày giả bộ nghiêm túc. 

“Không đấy!” Cô gái không hề sợ hãi, tâm trạng vô cùng tốt lật qua lật lại hết lòng bàn tay rồi lại đến mu bàn tay, xem cổ chàng trai là một cái lò sưởi. 

Chàng trai kéo tay cô xuống, đặt trong lòng bàn tay mình xoa xoa, mặc dù động tác không được dịu dàng cho lắm. Đợi lòng bàn tay và mặt dần nóng lên, cô mới đút tay về túi áo mình. 

Tay chàng trai đặt trên lan can sắt gõ nhẹ vài cái, trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, giọng nhàn nhạt: “Có người ở trong thư nói rằng không ai chép bài tập cho cô ấy, mỗi tối đều cảm thấy rất phiền não.”

“Cắt! Thành tích học tập của tớ rất tốt nha, không làm bài tập nhưng điểm kiểm tra vẫn đứng trong top 10 bình thường. Tớ nói vậy cậu cũng tin sao?”

“Tin một nửa thôi, thật ra tớ vẫn có thể đi Bình Thành.”

“Vậy tại sao cậu lại không đi?”

“Cậu đoán xem!”



Tầng mây mỏng cuồn cuộn, vầng trăng sáng dần nhô cao, vạn vật trở nên thưa thớt chỉ còn hai bóng hình đứng cạnh nhau, mơ hồ tựa như mây khói. 

***

Những bức vẽ bay lả tả đột nhiên bị xé toạc ra giữa không trung, trận cuồng phong thổi ổ khóa trên sân thượng đập vào nhau kêu lạch cạch không ngừng, bầu trời liên tục phát ra tiếng sấm sét ghê rợn. 

Sắc mặt cô gái nhợt nhạt, vết thương nơi khóe miệng đã bong vảy, để lộ ra phần thịt non bên trong mềm mại, phơn phớt hồng.

Trong tư thế chống cự, cô áp lưng vào tường, siết chặt lòng bàn tay, đầu nghiêng về phía khác nhìn ngắm đám mây đen đang tụ lại trên bầu trời, vẻ mặt biểu lộ sự chán ghét: “Giữa chúng ta không có gì để nói hết.”

Chân mày chàng trai rủ xuống, bước chân ngày một tiến gần, cô đột nhiên dừng lại, nghẹn ngào thấp giọng hỏi: “Tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô gái bỗng cười mỉa mai: “Chẳng phải cậu đã nghe rồi sao? Cậu tin điều đó? Bây giờ đến để thương hại tôi? Hay cậu với bọn họ cùng một giuộc, đều muốn sỉ nhục tôi?”

“Tôi biết cậu không phải là người như vậy.” Chàng trai lắc đầu, nói vô cùng kiên định, nhưng lồng ngực lại phập phồng lên xuống một cách dữ dội: “Ít nhất cậu không thể…”

“Tôi không thể cái gì? Ai có thể quyết định tôi có thể làm gì và không thể làm gì?” Cô gái cười, nước mắt bất giác rơi lã chã, cô dùng sức lau mạnh: “Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng lại gần tôi nữa!”

“An An!” Chàng trai khó nhọc gọi tên cô: “Cậu không thể phán án tử hình cho chúng ta một cách không rõ ràng như vậy được.”

“Giữa chúng ta không có gì hết thì tử hình ở đâu ra chứ? Hay cậu muốn ở đây nghe tôi nói tôi ghét cậu nhiều đến thế nào, không muốn gặp cậu ra sao?”

Tiếng sấm ầm ầm phía xa, gió thổi mạnh, mưa rơi tí tách từng hạt.

Có lẽ những hạt mưa đó rơi trúng mặt chàng trai, khoé mắt cậu gần như ươn ướt đỏ lên ngay tức khắc: “… Cậu đừng có cực đoan như vậy.”

“Cậu đang dạy dỗ tôi sao?” Cô gái liếc nhìn sắc mặt chàng trai, gân xanh nổi rõ lên trông thấy qua làn da cổ mỏng manh, cô như đang phát tiết thét lên: “Thu lại cái vẻ mặt đó của cậu ngay đi, tôi không cần sự đồng tình của cậu.”

“Haha.” Cô nhìn chàng trai qua lớp tóc rối đang rũ xuống: “Cậu có gì khác tôi chứ? Đại, thiếu, gia, nhà, họ, Trần!” Cô gằn từng chữ một, ác ý nhấn mạnh, những lời nói sắc bén không thông qua đại não, liên tiếp bật ra: “Cậu có tư cách thương hại tôi sao? Cậu có quan hệ gì với tôi?”

Chàng trai nhắm hai mắt, cằm cứng lại, môi mím chặt. 

Chất lỏng ẩm ướt nơi khóe mắt cuối cùng cũng men theo khuôn mặt từ từ lăn xuống cằm, khi mở miệng nói chuyện giọng chàng trai có chút run run: “Nói với tôi đó không phải là lời thật lòng của cậu đi!”

“… Từng chữ một đều xuất phát từ đáy lòng!”

Bộ dạng của họ ướt át chật vật, chàng trai lặng lẽ nhìn chằm chằm cô gái qua màn mưa.

Cậu hỏi cô: “Tại sao chứ?”

Tiếng sấm vang rền cùng với những hạt mưa thoạt đầu còn lách tách rơi giờ đã bắt đầu dữ dội, khuôn mặt của thiếu niên và thiếu nữ như phủ một lớp hơi nước mơ hồ. 

***

“Sân… sân thượng…” An Du ôm chặt lấy đầu khẽ rên rỉ, đau đớn tới mức gần như có thể ngã quỵ trên mặt đất. 

Thế giới như sụp đổ, đôi mắt cô dán chặt vào màn đêm hư ảo, cũng không dám chớp mắt, dường như làm vậy mới có thể giúp cô giữ lại chút kí ức vỡ vụn vừa mới vụt qua trong đầu. 

Không như mong muốn, thứ mà cô giữ được vẫn không có gì ngoài sự trống rỗng, để lại nỗi ân hận không ngừng giày xé tâm can cô. 

Xung quanh yên tĩnh nhưng cũng rất ồn ào, những chú chim kỳ lạ không biết từ đâu bay tới đậu ở mọi ngóc ngách liên tục vỗ vỗ đôi cánh, những chiếc mỏ nhọn hoắt xé nát lớp vỏ yên bình giả tạo kia. 

***

“Chị, có người tìm chị, nói là… gặp ở tòa giảng đường cũ tại chỗ cũ.” Chủ nhân của giọng nói là một cô gái có mái tóc xoăn dài, ngọt ngào và thân thiện đến lạ thường.

Một cô gái khác cũng tận lực phụ hoạ theo: “Em vừa nhìn thấy anh ấy rồi.”

***

Là âm báo nhắc nhở tin nhắn đã gửi đi chưa kịp phát ra.

Là tiếng điện thoại đã bị vỡ đôi, pin và thân máy đập mạnh xuống sàn kêu lạch cạch hai tiếng. 

“Sột… soạt…!” Đó là tiếng chân ma sát vùng vẫy của cô gái.

“ĐM! Cô em này nhìn cũng ngon đấy chứ, đủ để chúng ta chơi đùa vui vẻ một đêm.” Thực sự bỉ ổi đê tiện đến mức không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi của thuốc lá dởm. 

Người bị va mạnh vào mép bàn phát ra tiếng kêu đau đớn, giây tiếp theo là tiếng cơ thể nặng nề ngã phịch xuống đất, xen lẫn tiếng hét kinh sợ của cô gái: “Các người là ai? Muốn làm cái gì?”

Tiếng nức nở, nghẹn ngào từ trong miệng bị mảnh vải chặn đứng lại, tiếng thở hổn hển tức giận pha chút sợ hãi, tiếng dây thừng quấn trên ghế gỗ, cùng tiếng cười đầy nham hiểm, xấu xa của ba tên đàn ông.

“Sao không trói chân cô ta lại?”

“Haha, cái này thì mày không hiểu rồi.” Một tên khác đáp lại: “Như vậy để tiện cho việc lột quần chứ sao, mày ngu thế!”

“Bốp!” Một cái tát thật vang dội: “Có biết bản thân mình rẻ tiền đến mức nào không? Rẻ tiền đến mức chỉ có thể để cho bọn tao chơi đùa ngay tại chỗ này!”

Hơi thở gấp gáp, hệt như loài chó đánh hơi: “Rất là thơm…”

Đầu gối cô thúc mạnh vào giữa háng của gã kia, trên mặt đất liền phát ra tiếng rên đau đớn của một tên đàn ông.

“Lão đại, bên đó căn dặn không thể…”

“Cởi trói, cởi trói cho cô ta! Mẹ nó, chỉ là hù dọa chút thôi, suýt nữa ông đây mất mạng rồi.”

Bàn ghế va vào nhau, chất gỗ cũng đập vào phần xương, mỗi một lần đều vô cùng mạnh như muốn dồn con người ta vào chỗ chết. 

Bước chân lảo đảo, bụi đất nổi lên bốn phía, âm thanh run rẩy xen lẫn tiếng khóc của cô gái sống sót sau màn phản kháng dữ dội: “Là ai sai khiến chúng mày! Cút! Cút hết cho tao!”

“Sức lực cũng ghê gớm đấy, … đừng đừng đừng, em gái à, chúng tôi cũng là lần đầu làm việc này, … thực sự không dám làm thật đâu! Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát! Là ai sai khiến trong lòng cô đã rõ rồi đúng không… đừng đánh… chúng tôi… đi ngay đi ngay đây!”

Ba người nhảy qua cửa sổ, cửa kính dao động, lắc lư qua lại trên khung gỗ.

“Bịch!” Trong phòng học trống trải nghe rõ mồn một âm thanh chiếc ghế đập mạnh xuống đất, cô gái như mất hết sức lực, sụp xuống khóc nức nở. 

***

Bước chân tiến tới gần sân thượng rất nhẹ nhàng. Giọng nói của chàng thanh niên quen thuộc kia vẫn trong trẻo như vậy: “Tôi không thích cô ấy!”

Bóng dáng người đứng ngoài cửa lặng lẽ rời đi.

***

Nhúng bông vào thuốc, nhỏ hai giọt lên miệng vết thương, sau đó dùng miếng vải đã được cắt ra quấn xung quanh vết thương. 

“Aa…” Cô gái cố gắng chịu đựng sự đau đớn, liên tục thở hổn hển. 

Một tiếng thở nhẹ dịu dàng mà tràn đầy xót xa vang trên đỉnh đầu: “Từ nay về sau, chỉ tin mình anh trai thôi được không?”

Cô trầm mặc vài giây, sau đó đáp lại: “Vâng ạ.”

***

“Ê, nghe nói gì chưa? Tối hôm qua cô ta đi ra từ tòa giảng đường cũ đó, bị người ta… làm chuyện đó rồi, trên mặt đất còn có… mấy cái bao cao su đã dùng qua.”

“Không phải đâu… Cô ta tỏ tình với Trần Thương không thành nên sa đọa… đi kiếm tiền đó.”

“Chẳng phải họ như hình với bóng không rời sao?”

“Nhà cậu ấy sao có thể chấp nhận cô ta được chứ, không thấy họ đã không còn ở cạnh nhau từ lâu rồi sao. Ngay cả nhà họ Bùi cũng không cần đến cô ta nữa, vậy mà còn ra vẻ tiểu thư này nọ gì không biết.”

“Quả nhiên là ‘tiểu thư’ danh xứng với thực mà, giống hệt như mẹ cô ta…”

Vô số lời đồn đại hoang đường, vớ vẩn của những người bạn không hề quen biết, tuy âm thanh không quá lớn nhưng cô gái lại đúng lúc nghe thấy toàn bộ. 

***

“Bùi An Du em giả bộ gì chứ? Hiện tại tôi là bạn trai em, ôm em một chút thì đã sao? Em còn tỏ vẻ thiếu nữ trong trắng cái gì, em cho rằng tôi không biết em sớm đã bị mấy cái tên lưu manh kia…!”

“Lương Hạc Lâm, tôi khinh tôi khinh! Cho dù tôi có làm chuyện đó với tất cả đàn ông trên thế giới này thì tôi cũng sẽ không bao giờ cho anh chạm vào người, ngoại hình thì xấu xí, còn ghê tởm hơn cả một con cóc ghẻ nữa!”

“Sao tôi có thể nhìn trúng kẻ vừa quê mùa lại tầm thường như anh được cơ chứ?”

***

“An Du cậu thật sự muốn đi sao? Cậu có biết Trần Thương cậu ấy…”

Cô nhàn nhạt ngắt lời: “Liên quan gì đến tôi.”

Cô gái đeo kính kia chợt bất bình thay: “Cậu quả thật không có lương tâm, cậu không thể để một mình cậu ấy gánh chịu hết đau khổ như thế được!”

Mọi đồ đạc đều đã thu dọn xong, ngăn bàn trống rỗng, cô vác cặp sách lên rồi nói: “Trác Khả Trinh, cậu là bạn cùng bàn với tôi, tôi thực sự xem cậu là bạn tốt, cậu đừng nhắc tới cậu ta trước mặt tôi nữa!”

Cánh cửa khép lại, bóng cô dần khuất xa. 

Tiếng bước chân vội vã, cô gái tên Trác Khả Trinh kia đuổi theo ra tận bên ngoài, đứng phía sau cô giận dỗi nói: “Vậy tôi có thể theo đuổi cậu ấy không?”

Bước chân cô đột nhiên khựng lại: “Tùy cậu.”

***

Xung quanh đều vang vọng âm thanh niệm thần chú, nhưng ngặt nỗi người niệm chú lại không phải là Đường Tăng từ bi kia. 

Âm thanh ấy vang lên như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa sâu vào da thịt cô, lòng tự tôn và sự kiêu ngạo là thứ vỏ bọc duy nhất còn sót lại đối với cô. 

“Đừng mà… Đừng nói nữa… Các người im hết đi…!” An Du siết chặt tay, nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất. Cô gõ mạnh vào cái đầu không thanh tỉnh của mình, rồi từ từ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng: “Tôi không nghe thấy gì hết…”

“An Du…” Trần Thương lo lắng vội chạy tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, kéo cô lên ôm vào lòng: “Em đang làm cái gì thế! Sao lại tắt máy!”

Tay phải anh đỡ lấy người cô, tay trái phủi lớp bụi trên người cô xuống, càng phủi càng dùng sức mạnh hơn: “Em chạy lung tung làm cái gì!”

Anh rút khăn giấy ra, lau mặt giúp cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lông mày thì nhíu chặt lại: “Đúng là không thể rời đi dù chỉ một phút.”

“Em…Em…” An Du mở mắt ra, những âm thanh hỗn loạn kia cuối cùng cũng biến mất. Gương mặt Trần Thương đảo ngược hiện rõ trong đôi đồng tử đờ đẫn, lờ mờ của cô. Tay cô sờ lên khuôn mặt anh rồi hỏi: “Em là ai?”

“Em bị ngốc à?” Anh nghe xong thì bật cười, rồi lại giúp cô phủi những chiếc lá khô trên tóc xuống: “Em là An Du.”

“Chúng ta… chúng ta hồi cấp ba…”

“Còn tiếp tục hỏi anh sẽ không trả lời nữa đâu, chúng ta thực sự không thân.”

“Không phải, hồi cấp ba em…” Cô hơi ngập ngừng, nói năng có chút loạn xạ: “Rốt cuộc em là người như thế nào? Đừng có lừa em, em vừa nãy… vừa nãy hình như đã nhớ ra điều gì đó, nhưng…”

Trần Thương nhét khăn giấy vào tay cô, để cô tự lau, rồi dìu cô đứng dậy, phủi sạch bụi còn sót lại trên quần áo và tóc cô. 

Đợi sau khi phủi sạch sẽ, anh mới khẽ nói: “Nhớ ra gì rồi?”

“…” An Du lắc đầu: “Em không nhớ rõ, nhưng mà…”

Anh thở dài một hơi: “Cho dù em có nhớ ra điều gì thì ký ức không phải là thước đo đáng tin cậy để đánh giá cuộc đời của mỗi người, nó không đại diện cho thực tại. Thứ quyết định ký ức đúng hay sai không phải là thực tại, mà chính là lợi ích của bản thân.”

“An Du trong ấn tượng của anh, sẽ không bởi vì những thứ này mà phiền muộn.” Anh cười cười: “Hướng tới cái lợi, tránh cái hại mới là em.”

“Em không có ý đó…” An Du không hiểu câu “hướng tới cái lợi, tránh cái hại” của anh là ý tốt hay xấu, cô kiên quyết hỏi đến cùng: “Vậy hồi cấp ba em rốt cuộc là… người như thế nào?”

Trần Thương nghiêm túc nhìn cô một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười ấm áp giữa gió đông lạnh giá, giọng nói dịu dàng giống như một giấc mơ vậy: “Xinh đẹp, kiêu ngạo, làm cái gì cũng đều rất tốt, mọi người ai cũng thích em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK