Mi mắt nặng nề như treo ngàn cân, thoáng động đậy hốc mắt đã đau như nứt khiến cô kinh hãi, vừa mở miệng đã phát ra âm thanh khàn khàn lạnh lẽo.
“Đừng sợ.”
Người phụ nữ cười, dịu dàng xoa trán cô, “Chị là Y Y đây mà.”
Đêm giao thừa lần trước ở nhà họ Bùi gặp chuyện, Tôn Y Y cũng an ủi cô như thế này, trong bóng tối mái tóc đen dài mông lung như ma quỷ khiến người ta dựng đứng lông tơ. Lúc này dưới ánh sáng ấm áp của phòng bệnh, nụ cười cứng nhắc như một hình xăm bất biến của cô ta càng thêm rõ ràng, câu kia nói lên thân phận người nói, nhưng lại càng giống như nói cho bản thân cô ta nghe hơn.
“Y…” An Du chịu đựng thân thể đau đớn và nỗi bất an trong lòng, thử đáp lại.
Ngón tay cô giật giật, cảm giác được kéo về, mu bàn tay đang cắm kim tiêm truyền dịch dinh dưỡng phát đau đã được Tôn Y Y cẩn thận đắp khăn lông ấm lên.
Cô ta lấy hai cái gối đầu kê vào đầu giường để An Du ngồi dậy, rồi giải thích: “Em đã ngủ chín ngày rồi đấy.”
Hôm nay Tôn Y Y chải kiểu tóc khiến mặt mũi cô ta hiện rõ, sức khoẻ An Du yếu ớt nên qua hơn mười giây tầm mắt mới thích ứng được, lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì lập tức thở hốc vì kinh ngạc, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi: “Chị… Mặt chị…”
Tôn Y Y nhướng mày cười, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc gương trang điểm hình tròn, ngồi sát vào cô để gương mặt hai người cùng phản chiếu vào trong gương.
“Thấy giống em không?”
An Du hôn mê lâu nên hơi bị sưng phù, Tôn Y Y mắt ngọc mày ngài so với cô khi còn khoẻ mạnh không khác nhau là bao.
Trái ngược với biểu tình kinh ngạc và tái nhợt của An Du, Tôn Y Y lại rất thản nhiên nhìn vào gương mỉm cười, tự hỏi tự trả lời: “Cũng giống lắm đấy chứ.”
Cô ta buông gương xuống, lại gập ngón trỏ chậm rãi chạy dọc theo đường cong khuôn mặt An Du, buồn bã nói: “Giống đến nỗi… Chị sắp quên luôn mặt mình trông như thế nào luôn rồi.”
Sự đụng chạm quỷ dị như vậy khiến An Du sợ run lên, Tôn Y Y lại không làm gì khác nữa, từ trong rổ trái cây lấy ra một quả cam cắt thành tám múi, lột vỏ sạch sẽ rồi đưa đến bên miệng An Du.
“An An, ăn hết đi.”
Lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ đột nhiên biến thành mệnh lệnh cứng ngắc, An Du ngẩn ngơ bị bắt nuốt xuống.
Người bệnh mới vừa tỉnh dậy, dạ dày chưa bình phục chỉ thích hợp ăn thức ăn lỏng nên khi múi cam lạnh lẽo đi xuống bụng, chỉ trong chốc lát bụng An Du đã đau đớn kịch liệt, cơ thể khó chịu cuộn lại, rên rỉ thành tiếng.
“Đi xuống!”
Tôn Y Y xốc chăn trên người An Du lên, thô lỗ lôi cô xuống giường, giọng điệu khó chịu mang theo căm ghét.
Cổ tay bị Tôn Y Y nắm chặt khiến An Du không thể phản kháng, như vật chết bị cô ta đẩy xuống đất, đầu va mạnh vào một cái thùng đồng viền thiếc.
“A!” Xương vai đau đớn, thái dương lập tức tụ máu bầm, tóc tai tán loạn, An Du sợ hãi lùi lại nói: “Chị dâu! Chị muốn làm gì?”
“Chị dâu?”
Một đồ vật lạnh lẽo dán trên động mạch cổ An Du, lưỡi dao cứng ngắt sắc bén, mũi dao hơi khảm vào da thịt mỏng manh.
“Đừng có gọi tao như vậy.”
Tôn Y Y xoay cán dao, nhẹ nhàng mỉm cười nhẹ nói: “Thật giả không quan trọng, mặt cũng vậy, trên đời này không thể có hai gương mặt giống nhau được.”
Cô ta dường như rất khó xử nói: “An An à, chị cũng không muốn đâu, nhưng mà hết cách rồi.”
“Không phải em muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao khi bị ngất sao?”
Ánh mắt Tôn Y Y trầm xuống lạnh lẽo, vẻ mặt xấu xí như ma quỷ mà An Du sẽ không bao giờ có.
Cô ta đưa tay kéo cái thùng gỗ đến bên cạnh vỗ vỗ lên nó, khoá đập vào thân gỗ kêu đùng đùng.
“Ở đây hết.”
“Không…” An Du nhắm mắt lắc đầu, dùng cả tay và chân lết về phía sau.
“Không muốn à? Xem ra là lúc có thể thay thế được rồi, cuối cùng thì…Chị càng hiểu em hơn em đấy nhỉ.”
Tôn Y Y nhẹ nhàng khống chế cô, cổ An Du đau đớn, lưỡi dao cắt đứt lớp da, máu tươi rỉ ra chảy thành một đường dài.
“Vốn dĩ chúng ta có thể có một mối quan hệ chị dâu em chồng thật tốt, nhưng Bùi Cảnh Ngôn lại chỉ yêu em, còn chị lại chỉ có thể cướp lấy mặt em hèn mọn cầu xin một chút quan tâm từ anh ta, dựa vào cái gì chứ?”
Cô ta cười rất đỗi dịu dàng nhưng lời nói ra mang đầy căm hận: “Em có biết bây giờ chị chán ghét gương mặt này tới chừng nào hay không?”
Mặt Tôn Y Y đầy hung ác nắm tóc An Du đập đầu cô vào thùng gỗ, lực chỉ có tăng chứ không có giảm, điên cuồng nói: “An Du, xem xong thứ này mày sẽ biết, người như mày làm sao xứng có người yêu!”
An Du không có thời gian suy nghĩ nữa, theo bản năng kêu cứu, theo tiếng kêu “A a” nhỏ lại dần dần mất đi ý thức.
Tôn Y Y nắm chặt dao gọt trái cây, đang đối mặt với An Du tìm một vị trí để xuống tay thì đột nhiên cửa bị tông ra.
*
Bùi Cảnh Ngôn kinh hoàng chạy tới khống chế cổ tay Tôn Y Y, bàn tay bẻ ngược ra khiến cô ta buông con dao rơi xuống đất, đôi mắt như muốn nứt ra, hét lên: “Y Y, cô đang làm gì vậy?”
“Anh, anh đến rồi.” Tôn Y Y nghiêng đầu lộ ra khuôn mặt vô tội mang theo chút bướng bỉnh, chính là bộ dạng khi còn là thiếu nữ của An Du, cô ta nâng khóe môi, đôi mắt lướt qua người đang yếu ớt nằm dưới đất.
“Em không làm gì hết, có người giả mạo em.”
“Cô điên rồi!”
Bùi Cảnh Ngôn giận dữ đẩy mạnh cô ta ra xa An Du, sau đó xoay lại ôm An Du lên giường, nhấn chuông báo đầu giường gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
“Người bị điên không phải em.”
Tôn Y Y ôm tay, ác ý gọi: “Anh trai.”
“Đừng gọi tôi là anh trai’!”
Bùi Cảnh Ngôn lạnh lùng cảnh cáo cô ta: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng bắt chước An An.”
Tôn Y Y đột nhiên kích động hẳn lên, ngẩng đầu lên trên mặt toàn là mờ mịt: “Bắt chước cái gì? Tôi là ai?” Cô ta chỉ An Du nằm trên giường bệnh, “Cô ta là ai?”
“Ha ha ha ha ha!”
Không đợi Bùi Cảnh Ngôn trả lời, Tôn Y Y đột nhiên cười lớn, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo.
Nhân lúc Bùi Cảnh Ngôn không chú ý cô ta chạy đến cạnh giường nhặt con dao dưới đất lên, kề vào cổ mình, gương mặt tuy cười nhưng ngoài nước mắt chẳng còn sót lại chút xinh đẹp nào.
“Trong hai chỉ có thể chọn một, tôi hay cô ta?”
“Y Y…”
Bùi Cảnh Ngôn nhắm mắt, thở dài một tiếng, giơ hai tay lên trầm giọng cầu xin: “Từ trước tới giờ đều là anh sai, An An rất quan trọng.”
“Rất quan trọng… Hừ, anh đừng tới đây!” Tôn Y Y thấy Bùi Cảnh Ngôn đang nhích tới gần thì chuyển dao muốn đâm An Du, điên cuồng nói: “Bùi Cảnh Ngôn, anh khiến tôi trở thành cái bóng của nó lâu như vậy rồi, hôm nay giữa hai chúng tôi chỉ có thể giữ lại một! Hoặc là, không ai hết!”
“!”
Tôn Y Y còn chưa phản ứng sau gáy đã bị đập một cái, xụi lơ ngã vào tay Bùi Cảnh Ngôn.
Bác sĩ và trợ lý cùng lúc đuổi tới, Bùi Cảnh Ngôn khẩn cấp nói: “Mau sắp xếp một phòng bệnh khác.”
*
Tôn Y Y được sắp xếp ở khác lầu với An Du, trong lúc tỉnh lại khi thì nổi điên khi thì im lặng, tiêm thuốc an thần vào mới ngủ được.
Bùi Cảnh Ngôn chạy qua chạy lại hai chỗ, cuối cùng tới phòng An Du, anh ta chết lặng xử lí xong công việc trong công ty, khuỷu tay đặt trên đầu gối vùi mặt vào lòng bàn tay.
Bác sĩ chẩn đoán Tôn Y Y có dấu hiệu tinh thần phân liệt, bảo người nhà chú ý đến tâm lý người bệnh, tránh lại xảy ra những chuyện đáng sợ như vậy nữa.
Lại là bệnh liên quan tới tinh thần, người gây ra lại vẫn là anh ta.
Bùi Cảnh Ngôn cười khổ không ra tiếng, mở hình nền di động lên. Một bức chân dung vẽ phác bằng bút xanh, tuy không vẽ chi tiết nhưng đường nét lại hiện lên rất rõ ràng, là anh ta năm 17 tuổi.
Đầu ngón tay tinh tế vuốt ve màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại bên góc phải, đề một chữ “An”.
*
Hè đến ve kêu, nắng nóng như thiêu đốt, Tống Mộng vừa chỉ huy công nhân đóng gói đồ dùng trong nhà và đồ cúng vừa gõ cửa sổ xe nói với Bùi Cảnh Ngôn nói: “Cảnh Ngôn, ngày mai chúng ta dọn qua nhà lớn, con phải gặp em gái cùng cha khác mẹ rồi, hôm nay lo chuẩn bị đi, đừng đi thư viện nữa.”
Bùi Cảnh Ngôn đã ngồi vào ghế sau, lạnh lùng liếc Tống Mộng một cái, chỉ coi như bà đang đóng mở miệng, hoàn toàn không nghe vào chữ nào, kêu tài xế lái xe.
“Sao anh lại ở đây, không phải hôm qua nói hôm nay không tới sao?” Lần này cô gái không xem truyện tranh nữa, miệng ngậm kẹo, tay cầm bút giải một đề toán lớp 9.
Phòng tự học ở trung tâm thành phố, từ sau khi duyên cơ mượn một cục tẩy, hai người đã chọn đây là nơi cố định học tập.
Một người nghiêm túc chuẩn bị cuộc chiến thi đại học, một người miễn cưỡng ôn tập thi lên cấp ba, hai thái độ học tập hoàn toàn trái ngược nhau, cũng không hề hỏi tên họ, ai làm việc nấy, nói chuyện cũng ít ỏi.
Nhưng hai tháng nghỉ hè cũng dần có một loại ăn ý kỳ lạ là đúng giờ, rất có ý vị như hai người bạn thân.
Bùi Cảnh Ngôn gật đầu, thấy cô nhíu mày bèn nói: “Cần anh giúp không?”
Cô gái xua tay. “Chuyện nhỏ ấy mà, để em suy nghĩ đã.”
*
Cô ít khi nghiêm túc như vậy, ngày thường toàn đọc truyện tranh, nổi hứng thì vẽ lại, đôi khi vẽ rồi sẽ cho cậu xem, Bùi Cảnh Ngôn xem không hiểu xấu đẹp, chỉ có lệ nói đẹp lắm hoặc là cũng được.
Cô nghe được cũng không giận, lúc được khen thì giơ bức vẽ lên, mắt cười cong cong khoe khoang: “Em cảm thấy đẹp quá chừng luôn.”
Cô luôn có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo sữa, chocolate, mochi, mỗi khi chia sẻ với Bùi Cảnh Ngôn, cạu đều miễn cưỡng nhận lấy, tới nỗi người không ăn vặt như cậu sau kỳ nghỉ hè đã ăn thử cả một vòng siêu thị đồ ăn vặt tự chọn.
Có một lần cô cầm gói Snickers, vừa mới vừa ngồi xuống đã được chia một cái, Bùi Cảnh Ngôn không muốn lấy thì cô hùng hồn nói một cách đầy lý lẽ: “Các anh thi đại học rất tốn tế bào não, không ăn làm sao đầu óc chạy nổi?”
Bùi Cảnh Ngôn miễn cưỡng nhận lấy rồi ăn, ngọt đến nổi cậu uống liên tục hai bình nước nửa lít nước mới bớt cảm giác.
Hai tuần trước, cô nhận được một bức thư, màu sắc đặc biệt, vừa nhìn đã biết là thư gì, cô cẩn thận mở ra, cẩn thận đọc xong hai má đỏ ửng, cuối cùng dứt khoát quăng hết sách vở qua một bên, chăm chú viết thư trả lời.
Có lẽ gặp khó khăn trong việc tìm từ ngữ thích hợp nên cô hơi nhíu mày, cuối cùng buồn rầu mà chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy vậy Bùi Cảnh Ngôn tò mò hỏi: “Viết thư hồi âm… Khó vậy à?”
“Không phải khó.”
Cô gái liếc xéo cậu rồi bật cười: “Mà đây là của một người rất quan trọng viết cho em, đương nhiên em cũng phải cẩn thận trả lời lại rồi.”
Bùi Cảnh Ngôn không phải là con mọt sách, cậu lớn hơn cô ba tuổi, nhìn là biết nét thẹn thùng trên mặt thiếu nữ chính là hương vị của mối tình đầu.
Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ vì cô không sợ nắng, nói nghe hay ho là bổ sung Canxi mà. Một tia nắng buổi trưa rọi lên má cô, thấy rõ làn da trắng nõn mịn màng và lông tơ trên đó, đôi mắt hồn nhiên trong sáng không thể bỏ qua, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xinh đẹp.
Câu hỏi trên bài thi không khó nhưng Bùi Cảnh Ngôn cúi đầu vài phút vẫn không viết được chữ nào, điền vào những khoảng trống trong bài thi là nụ cười của người đang ngồi đối diện.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là ghen — ghen với một người chưa bao giờ gặp mặt, người đã gửi thư cho cô gái ấy.
*
Cuối cùng cô vẫn nghĩ không ra bèn đi vòng qua bàn đến ngồi cạnh Bùi Cảnh Ngôn xin cậu giúp đỡ: “Anh trai ơi, vẫn phải nhờ anh chỉ giúp rồi.”
Có lẽ lúc nãy cô ăn kẹo vị đào cho nên trong hơi thở đều là mùi thơm ngọt của quả đào mật.
Bùi Cảnh Ngôn nhận quyển vở, sau đó ngồi nhích qua cách xa cô một chút, yên lặng hít sâu một hơi, viết đáp án lên tờ giấy nháp cho cô.
“Há, cảm ơn!” Cô chắp tay trước ngực, sau đó trở lại chỗ ngồi.
Giải xong đề toán khó nhất cuối cùng thì cô không còn gì làm nữa, sau một loạt âm thanh giấy bút ma sát thì Bùi Cảnh Ngôn cảm thấy cánh tay bị đầu bút chọc chọc, một bức vẽ đưa tới trước mặt: “Hầy, em sắp chuyển nhà rồi, bên kia cách nơi này rất xa, sau này sẽ không tới thư viện nữa, cái này cho anh coi như là quà tạm biệt đi.”
Bút nước đen phác hoạ nửa gương mặt, mi cong cong che đôi mắt hẹp dài, chính là cậu khi đã được manga hóa.
Cuối cùng, cô như nhớ ra gì đó lại lấy về, bên góc phải viết thêm một chữ “An”.
Bùi Cảnh Ngôn nói cảm ơn, thuận miệng hỏi: “Em họ An?”
“Ừm…” Giọng thiếu nữ có một chút do dự nghịch ngợm, cuối cùng khẳng định gật đầu, “Đúng vậy.”
Thấy cô không định hỏi tên mình, Bùi Cảnh Ngôn im lặng vài giây sau đó hỏi: “Sao cậu không hỏi tên anh?”
“Không cần thiết, sau này cũng sẽ không gặp lại mà.”
*
Ở biệt thự ba tầng của nhà họ Bùi, An Du đi lên đi xuống lầu mấy bận trong miệng nhắc mãi: “Con sắp có anh trai, em gái rồi ạ?”
Lúc trước Dịch Mỹ Trân còn lo cô không quen, thấy thế trong lòng nhẹ nhõm, cười hỏi: “An An vui thế à? Vậy dì…”
“Con sẽ rất lễ phép với dì Tống.”
An Du không quan tâm đến ân oán thế hệ trước, cô rất vui vẻ nói: “Con của ba cũng là anh chị em của con, con muốn chúng con sống với nhau vui vẻ.”
Trong sân truyền đến tiếng còi ô tô, tiếng đóng cửa và dọn đồ.
Tống Mộng vào cửa trước, lúc nhìn thấy An Du thì hơi giật mình.
“Mẹ.”
Tống Mộng cúi người chào Dịch Mỹ Trân, lại kêu tên ở nhà của An Du, dịu dàng kéo gần khoảng cách của mọi người: “Chào con An An, dì là dì Tống Mộng.”
“Chào dì Tống.” An Du có hơi không được tự nhiên, ngoan ngoãn đáp lại.
Bùi Cảnh Ngôn và Bùi Văn Đình đi theo phía sau, An Du dời mắt nhìn ra phía sau, lúc nhìn thấy Bùi Cảnh Ngôn thì ánh mắt sáng ngời, chạy đến trước mặt hắn,vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ đến mở to mắt, “Anh… Anh?!”
An Du quay đầu lại kêu lên với Dịch Mỹ Trân: “Nội ơi, anh ấy chính là Bùi Cảnh Ngôn sao?”
Dịch Mỹ Trân ngạc nhiên: “An An, Cảnh Ngôn, hai đứa quen nhau à?”
“Thư viện!” Em gái đối anh trai bẩm sinh đã có sẵn sự dựa dẫm và tin tưởng tự nhiên nhất, cô đưa tay ra ngại ngùng bĩu môi, “Em là Bùi An Du, thì ra anh là anh trai em thật.”
Bùi Cảnh Ngôn sửng sốt, tay cầm hành lý trở nên cứng đờ.
Rất nhiều năm sau, anh mới hiểu được nên hình dung cảm giác trong khoảnh khắc kia như thế nào.
Nhớ đến lúc mới bắt đầu hiểu chuyện, trái tim đã mang một vết thương dài, mười mấy năm tình mẹ con như thùng rỗng kêu to càng làm cho vết thương đó lớn thêm, thối rữa thêm thôi.
Sự xuất hiện của cô như một miếng băng gạc mềm mại, nhẹ nhàng bao bọc lấy vết thương kia. Trái tim rung động khi bèo nước gặp nhau quá tự nhiên không thể cắt đứt, có chăng chỉ là an ủi khi nghĩ rằng—— Anh ta có thể vĩnh viễn giữ kín tình cảm này trong lòng.
Nào ngờ vận mệnh trêu người, trong băng gạc vậy mà tẩm đầy nước muối, khiến miệng vết thương đau nhói.
Anh ta cười, bắt tay cô, “Thì ra em là em gái của anh.”
——————–