Nữ bác sĩ lớn tuổi liên tục rửa sạch vết thương cho An Du bằng nước xà phòng, bôi cồn đỏ để sát trùng và giáo huấn cô: “Ai mà biết tụi nó có bao nhiêu vi khuẩn chứ? Nếu bị cắn, bị cào thì càng phải tới tiêm vài mũi.”
Vết thương quá sâu cộng với động tác của bác sĩ không mấy nhẹ nhàng khiến An Du nhăn răng xuýt xoa, chỉ đích danh Tuyết Cầu: “Vâng, nó là mèo nhà ạ”.
Cô liếc nhìn Trần Thương, thì thầm: “Lâu quá không gặp lại nên nó hơi đề phòng em rồi.”
Bóng đèn trong phòng cấp cứu khoa ngoại khúc thì sáng khúc thì bị cháy. Trần Thương đứng giữa ranh giới sáng tối mờ ảo, cách cô một mét. Anh tập trung chăm chú vào quá trình xử lý vết thương của bác sĩ, không hề nhìn cô.
“Đau.”
An Du méo miệng, hai đầu lông mày cong ngược cả lên, khóe mắt cụp xuống, tay kia siết chặt nắm đấm giống như vết thương này thật sự rất đau, vượt quá giới hạn chịu đựng nên cần phải nắm lấy gì đó để bớt đau.
Trần Thương khẽ nhích mình, không tiến cũng chẳng lùi. Bác sĩ nghiên cứu hóa đơn rồi dặn dò anh: “Này, đi nộp phí tiêm vắc xin cho bệnh nhân đi.”
Trần Thương thở dài, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy nhưng hành động lại chán chường, cam chịu. Anh gật đầu một cái rồi cầm lấy tờ giấy, xoay người ra ngoài.
Bác sĩ bôi thuốc mỡ kháng sinh lên vết thương của cô, sau đó cắt một miếng gạc để băng lại và cố định nó bằng băng keo y tế. Bà ấy hỏi: “Lúc nãy là bạn trai của cháu sao? Sắc mặt của cậu ấy không được vui vẻ lắm.”
An Du cụp mi xuống, “Tụi cháu cãi nhau nên có hơi buồn bực, còn ảnh…Đang tức giận.”
Cả một đêm mà vị bác sĩ chưa tiếp nhận bệnh nhân nào mới nên rảnh rỗi quan tâm đến cô: “Vợ chồng son à, làm gì có cặp nào mà không cãi nhau đâu. Lỗi tại ai?”
An Du cười cười: “Do cháu ạ.”
Khi hỏi đến Trần Thương thì anh mỉm cười, không trả lời liền.
Trên đường tới bệnh viện, cả hai đều im lặng suốt dọc đường, phải một lúc sau mới nghe anh hờ hững lên tiếng: “Phải xem em dừng xe ở nơi nào thì mới biết bị phạt tiền hay bị trừ điểm.”
An Du chưa hiểu được lời nói nước đôi đó của anh. Cô lạc quan, thấy mọi việc đâu đến nỗi tệ khi anh vẫn muốn đưa mình đến bệnh viện, nhưng chắc cũng xuất phát từ sự “nhân từ” là chính. Về phần tình cảm xưa còn sót lại đôi chút trong anh thì cô không thể nào cân đo đong đếm được.
*
Trần Thương trở lại với tờ hóa đơn cùng thuốc. Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn ống tiêm, dung dịch tiêm và yêu cầu An Du ngồi vào ghế.
“Kéo cao tay áo lên đi”.
Cổ tay áo sơ mi được may theo kiểu ôm sát. An Du chỉ kéo được tay áo lên tới khuỷu tay rồi thả xuống.
Cô tự cởi vài chiếc khuy áo ở đường viền cổ áo, vén tóc sang một bên rồi kéo vai áo xuống để lộ ra cánh tay dưới ánh đèn, dây áo lót bằng vải sa tanh cùng nửa bờ vai mảnh mai của cô cũng lộ ra.
Trần Thương đưa mắt nhìn sang chỗ khác.Thiết bị y tế chả có gì để nhìn, bóng tối bên ngoài cửa sổ càng thêm buồn tẻ. Ánh mắt của anh không có tiêu điểm cụ thể, không phải trống rỗng mà là tránh né.
Chiếc khăn lụa quàng quanh cổ cô có hơi lỏng, che khuất một chỗ trên vai đang chuẩn bị tiêm. Thấy vậy, cô đưa tay lên tháo khăn xuống nhưng chẳng may đụng phải phần da chỗ vết thương nên An Du hô đau. Bác sĩ đã giơ tăm bông lên chờ cô, bà quay sang nói với Trần Thương: “Tháo nó ra cho cô ấy đi.”
Trần Thương bước tới, hơi nghiêng đầu tìm nút thắt. Để tránh cô nghi ngờ mình, anh không chạm vào tóc và da của cô, vừa kéo vừa lấy khăn xuống, động tác hết sức cứng nhắc chậm chạp.
An Du cúi đầu, thổi nhè nhẹ lên mu bàn tay anh. Trần Thương lấy tay ra khỏi giữa cổ cô thì nghe thấy tiếng ngân nga: “Lặng lẽ hỏi thánh tăng, nữ nhi đây có xinh đẹp không?”
Có lẽ là cô nhịn cười, một câu hát ngắn ngủn run run không nghe ra giai điệu.
Trần Thương nhíu mày nhìn cô, đối diện với đôi mắt tinh ranh lấp lánh. Khóe miệng An Du cong lên, ý bảo anh đừng căng thẳng.
“Đâu phải anh chưa từng nhìn qua.”
Anh khẽ nhướng mày, lùi lại một bước, gấp khăn lụa cho cô.
“Anh không có hứng thú xem.”
“Ồ … a a a, đau đau đau!” Trong lúc cô không chú ý, bác sĩ đã bôi xong cồn lên cánh tay cô, nhanh chóng tiêm lên bắp tay. An Du nhăn mặt nhăn mày, cả người chưa hết kinh hoàng.
Bác sĩ ra hiệu cho Trần Thương.
“Giữ cô ấy lại đi, đừng để cổ lộn xộn.”
Trần Thương vừa đến gần, An Du liền nắm lấy cổ tay anh, tựa đầu lên ngực và bụng anh, tỏ vẻ đáng thương: “Giữ cho vững nha, không là gãy kim đó.”
Hương thơm phát ra từ giọng điệu nũng nịu rầu rĩ ấy quẩn quanh mũi anh. Lúc này, lực tay đè lên miếng băng mạnh đến lạ thường.
Tư thế bây giờ rất giống với bọn họ của lúc trước vào mỗi tối. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chu môi bảo anh hôn hay nhờ anh lấy đồ khi cô lười biếng, hoặc là khi cô đói bụng sẽ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng để tìm anh gọi đồ ăn.
Trần Thương do dự ngập ngừng trong giây lát rồi nâng khuỷu tay lên để cô thả lỏng người, sau đó bình tĩnh bảo cô: “Ngồi thẳng lại đi.”
An Du nghe lời anh, mắt nhìn anh không rời.
“Ồ.”
Bác sĩ nhìn họ ôm ấp nhau mà mỉm cười hiền từ, truyền xong dung dịch thuốc cho cô.
“Cô gái bé nhỏ mong manh đấy.”
*
An Du dùng tăm bông ấn vào chỗ vừa tiêm, tự giác ngồi vào ghế lái phụ.
“Tay em hết giơ lên nổi rồi, mà đã giúp người thì phải giúp cho chót nên anh đưa em về nhà được không?”
Cô nhìn Trần Thương không chớp mắt, thậm chí nếu anh không đồng ý thì cô vẫn có thể giữ nguyên bộ dạng này suốt một đêm.
Trần Thương khẽ thở dài, đi vòng qua đầu xe, phụ trách làm bác tài như lúc ban đầu.
“Địa chỉ.”
An Du nói tên khu phố. Trần Thương tập trung lái xe, góc nghiêng của anh toát lên sự lạnh lùng, đôi môi mím lại, cư xử lạnh nhạt như thể họ là hai cánh bèo trôi giạt vô tình gặp nhau.
Trôi theo dòng nước phiêu bạt khắp nơi, tình cờ gặp gỡ rồi lại chia ly, chẳng cần luyến tiếc.
Những cột đèn đường vụt qua như nước chảy, con đường dài thẳng tắp dẫn đến chân trời. Cửa sổ xe không bị đóng hết, vẫn chừa lại một khoảng trống. Gió bên ngoài lùa vào thổi mát đỉnh đầu An Du, cũng thổi bay dũng khí vừa nãy trong phòng cấp cứu của cô.
Máu ở chỗ mới tiêm đông lại. An Du lấy cây tăm bông ra, cài cúc áo đàng hoàng rồi thả lỏng người. Vì nửa muốn biết lý do nên cô hỏi anh: “Sao anh không bàn bạc với em mà đã đem Tuyết Cầu đi rồi, cũng chưa thông qua sự đồng ý của mẹ nó.”
Trần Thương liếc mắt sang, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt. Một tiếng cười ngắn ngủi, đầy ý châm chọc trào ra từ trong lồng ngực anh.
An Du đột nhiên nhớ đến trước đây cô đã làm rất nhiều chuyện “không thèm bàn bạc” và “chưa có sự đồng ý” nên biết đường khép miệng. Cô thay đổi xuất phát điểm nhưng vẫn xoay quanh Tuyết Cầu mà hỏi: “Vậy Tuyết Cầu có Mẹ kế rồi sao? Chà chà, Trần Thương, mặc dù đây là quyền tự do của anh nhưng dù sao mẹ kế cũng không tốt cho sự trưởng thành của đứa trẻ đâu… “
Sau khi thăm dò tình hình chuyện tình cảm hiện tại của anh, An Du thầm nghĩ kỹ năng nói chuyện của mình cần phải cao siêu hơn, vừa nãy sốt ruột hỏi thăm làm lộ ra ý đồ, còn bị cho là giả tạo.
Trần Thương chạy thẳng vào ga ra nhà cô với góc độ chính xác. Sau khi tắt máy anh mới lạnh nhạt trả lời: “Những đứa trẻ mồ côi cha mẹ cũng có thể lớn lên khỏe mạnh.”
Cả hai đều im lặng ngả người ra sau, đã cởi dây an toàn nhưng không ai định xuống xe trước.
An Du nhìn chằm chằm vào đầu gối mình một lúc lâu. Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, mò mẫm trong túi xách một hồi rồi quay sang Trần Thương lắc lắc chiếc điện thoại trong tay và hỏi: “Chúng ta có thể add WeChat không?”
Lần trùng phùng đầu tiên, cô chủ động hỏi anh cách thức liên lạc trong quán bar; lần thứ hai là khi liên quan đến cả công việc. Anh xóa kết bạn, cô lại thêm vào.
Sau này cô dứt khoát gạch anh ra khỏi danh sách bạn bè nhưng lại hối hận và mong anh chọn “đồng ý”, sau gần một năm chờ đợi mà chả có tin tức gì, An Du không muốn nhắc lại.
Chắc do Trần Thương ở nước ngoài nên anh chưa từng sử dụng tài khoản WeChat ban đầu của mình. Cô không chắc anh đã xem những lời kết bạn mà cô gửi anh chưa.
Trong màn đêm đen tối, cô chỉ có thể cảm nhận được Trần Thương đang nhìn mình nhưng không tài nào phân tích được tâm trạng anh lúc này. Cô nắm chặt điện thoại trong tay và gượng cười, nói ra những bí mật công khai mà họ không nên tiết lộ, một cái cớ hay để bắt đầu lại: “Anh cũng biết đấy, em là họa sĩ chính của nhóm tạo hình mỹ thuật trong <Yêu ma ký>…”
Trần Thương ừ một tiếng, chẳng hề phản đối. Hai chiếc điện thoại di động phát sáng, An Du liếc sang thấy đầu anh như biến thành một nét ngang trên nền trắng. Cô phớt lờ sự ngột ngạt trong lòng mình, cầm điện thoại quét mã QR.
Cô hỏi: “Vẫn là số cũ phải không?”
Trần Thương trả lời: “Anh đổi số rồi.” Anh đọc một dãy số mới.
Mạng mẽo thì chập chờn, xoay một hồi lâu cũng chẳng kết nối được, Trần Thương thờ ơ bảo cô: “Em đừng lo, chốc nữa bắt được sóng rồi hẵng add.”
Cô ấn nút tắt điện thoại, trong xe lại trở về một màu đen thui im ắng.
Không bàn thêm gì nữa, Trần Thương đưa cho cô cái túi ni lông đựng lọ thuốc và băng gạc, nắm lấy tay cầm cửa, đẩy cửa xe ra và nói: “Anh về đây.”
Động tác xuống xe đóng cửa của anh vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát. An Du bước xuống đuổi theo, hai tiếng đóng cửa “rầm rầm” lần lượt vang lên.
Cô chạy lon ton lên trước chặn anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh, vừa sợ vừa ngoan cố: “Chúng ta còn chưa add được, trên nhà em có tín hiệu.”
Dưới tình thế cấp bách, cô bạo gan bước thêm nửa bước tiến lại gần anh. An Du nhón chân, nhếch môi, trong nháy mắt hơi thở cả hai liền hòa quyện vào nhau.
Khi môi cách môi còn chưa tới một cm thì Trần Thương ngả người ra sau nhắc nhở cô: “An Du, chúng ta chia tay rồi.”
Đó là sự thật cô chỉ muốn lờ đi nhưng nay lại bị anh thoải mái vạch trần như vậy khiến chiếc cằm vểnh cao của cô từ từ hạ xuống.
Sự im lặng nuốt trọn cả không gian. Hai con bướm đêm màu trắng bay loạn xạ dưới ánh đèn phát ra từ ga ra.
Trần Thương cách xa cô hơn bình thường, bình tĩnh dặn dò cô: “Em lên nhà đi, đừng để vết thương đụng nước.”
An Du đứng tại chỗ, yên lặng vài giây rồi bỗng nở nụ cười quyến rũ: “Ô, anh quan tâm em như vậy à.”
Cô không đợi Trần Thương trả lời mà tiếp tục: “Ừm … Em ở căn 902, mật khẩu là 0110, nhấn một lần phím # là được.”
Cô bổ sung thêm: “Ngày sinh của anh rất dễ nhớ.”
An Du xoa xoa cánh tay, nhướng mày nhìn bốn phía: “Aiya, không biết liệu em có bị tác dụng phụ của vắc xin phòng bệnh dại này không nữa, mà em ở Lâm Thành lại cô đơn lẻ bóng nên lỡ có chuyện không may xảy ra thì anh là người duy nhất biết địa chỉ và mật khẩu nhà em đó. Thương người như thể thương thân nên nhớ nhặt xác giúp em nha. ”
Trần Thương nhếch môi, “Em có thể gọi cho 120.”
“Người đầu tiên em sẽ chỉ nghĩ đến là người quan trọng nhất.” An Du nhẹ nhàng thì thầm.
Cô cười một cái, đẩy cửa kính bước vào, vẫy tay chào anh: “Tạm biệt, cảm ơn anh.”
Đi được ba bước thì cô ngoảnh đầu lại và chắc chắn rằng người ngoài cửa không thể thấy được tình hình bên trong. An Du dựa lưng vào vách tường, nhìn chằm chằm bóng dáng cao to trên mặt đất.
Bóng người ấy dừng lại trong vài giây, sau đó dần khuất dạng.
*
Tại khu căn hộ cao cấp nhất Lâm Thành, tín hiệu ở tầng hầm chưa bao giờ bị yếu. An Du mở mạng di động mà cô cố tình tắt lên và gửi đi lời mời kết bạn.
Vài phút trôi qua cô lại kiểm tra một lần, số lần tăng đến bốn mươi, cuối cùng bên kia cũng đồng ý.
Quay trở lại ban đầu, An Du tìm thấy gói nhãn dán gấu trúc mà trước kia anh và cô dùng khi gặp mặt ở Lôi Thịnh: [Anh nói chuyện quá lạnh lùng giống như em chưa bao giờ làm cho anh hạnh phúc vậy].
Một giờ trôi qua, vẫn chưa có hồi âm.
Cô tiếp tục gửi: “962464.”
Người bên kia phản ứng lại: “?”
An Du thu hồi tin nhắn, gửi thêm một mặt cười [dễ thương]: “Câu thần chú cảm ơn huyền bí.”
Trần Thương không trả lời.
An Du ngả người lên sô pha một cách nặng nề, gối đầu vào giữa hai chiếc gối rồi nhấp vào cửa sổ trò chuyện của Sữa Canxi.
Đã lâu họ không trò chuyện với nhau. Trong lúc cô đơn hoặc bế tắc, cô thường xem khung trò chuyện giữa mình với Sữa Canxi là nơi trút bầu tâm sự.
Cô viết: “Anh ấy quay về rồi.”
“Anh ấy đã đổi một loại nước giặt khác, là hương hoa cúc và oải hương.”
“Tôi rất muốn ôm anh ấy.”Giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má và rơi xuống làm chiếc gối bông màu thuần thấm đẫm vị mặn đắng, hai bông hoa nằm rải rác trên gối đều đã bị nhòe đi.