• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt đường nhựa xám xịt được phủ lên một lớp hơi nước màu trắng ẩm ướt, rất nhanh sau đó liền khuếch tán vào bầu trời âm u. Mặc kệ đường trơn, An Du bất chấp nhấn ga phi như bay về phía trước. Cần gạt nước tiếp xúc với mặt kính, gạt qua trái rồi lại qua phải phát ra âm thanh kin kít, cơn tức giận nhanh chóng xông thẳng lên não.

Điện thoại kết nối với bluetooth trong xe không biết đã bấm gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ có một giọng nữ máy móc vang lên, điện thoại của Trần Thương vẫn trong tình trạng không ai bắt máy. 

Đèn xanh trước mặt nhanh chóng chuyển vàng rồi lại sang đỏ, An Du nghiến răng đạp thắng xe phanh gấp lại, đầu xe suýt nữa thì vượt qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. 

“Mẹ kiếp!” Cô kinh hồn bạt vía chửi thầm một tiếng, hít vào thật sâu sau đó nhanh tay gọi điện cho Dương Mạn Ni: “Mạn Ni cô đang ở công ty phải không? Trần Thương đang ở đâu? Bây giờ lập tức bảo Trương Giai xoá bài thanh minh trên trang Weibo chính thức đi, không thấy người chơi đang phẫn nộ ngút trời sao?”

Bên Dương Mạn Ni hơi ồn, sau một hồi lạch cạch gõ bàn phím mới trả lời cô: “Tôi đang ở công ty, người của bộ phận truyền thông vội vã quay lại rồi. Trần Thương thì ở phòng làm việc, bài thanh minh là do đích thân anh ấy viết rồi yêu cầu chúng tôi đăng lên, ai dám không nghe theo chứ!”

“Anh ấy bảo đăng là đăng à? Đây là viết cái gì chứ! Trương Giai không thể chống lại lệnh của anh ấy thì thôi đi, nhưng Mạn Ni cô cũng nên đi khuyên ngăn anh ấy một chút chứ!” An Du tức giận thở gấp, đèn đỏ vẫn còn hơn hai mươi giây nữa mới chuyển xanh, cô hỏi rõ ngọn nguồn: “Cái lỗ hổng của phó bản này phát hiện ra từ khi nào? Bên phía phòng làm việc đã lợi dụng sai sót này bao lâu rồi, bây giờ người trong bộ phận tính giải quyết kiểu gì?”

Dương Mạn Ni nói: “Từ vài hôm trước đã có phản hồi từ người chơi với bên bộ phận chăm sóc khách hàng rồi, nhưng trình tự và số liệu bên này phản ứng khá là chậm, với lại không để ý sửa chữa kịp thời. Bây giờ Trần Thương đang nổi giận truy cứu trách nhiệm đấy!” Cô ngừng một chút, do dự nói ra phương án giải quyết: “Chúng ta đang liên hệ với công ti CP làm về số liệu, trước tiên giao cho người chơi một bảng danh sách ID vi phạm luật chơi công bằng trong game, sau đó tiến hành đóng tài khoản đó lại…”

“Làm bừa!” An Du cao giọng cắt ngang, Dương Mạn Ni bị cô dọa đến nỗi nghẹn họng không nói được câu nào. Sau khi An Du đánh vào vô lăng trút giận xong, giọng điệu mới dịu xuống đôi chút: “Dừng toàn bộ lại, đợi tôi tới công ti rồi nói.”

Sau khi dừng hai lần đèn đỏ, An Du đã sắp xếp lại đầu đuôi ngọn ngành của việc này: Phó bản cấp cao trong “Yêu Ma Ký” đã bắt đầu mở hoạt động đón Tết Nguyên Đán trong khoảng thời gian nhất định vào tuần trước. Trong đó, những tảng đá tâm pháp nứt vỡ rơi xuống là vật phẩm có thể vượt mặt đối thủ và hoàn toàn đè bẹp họ. Phó bản bình thường phần lớn là đá tâm pháp cấp thấp, lỗi lần này không chỉ có thể cài lại số lần đăng nhập, mà còn quét sạch số đá tâm pháp cấp cao kia không giới hạn. Khi mà người chơi phân thành nhiều trình độ khác nhau, việc vài giây có thể bị đối phương lợi dụng để giành lấy đá tâm pháp cao cấp rất không công bằng và là một sự sỉ nhục với những người chơi bình thường. 

Trong khi chờ thang máy dưới hầm đậu xe, An Du mở xem bình luận mới nhất dưới bài thanh minh của trang Weibo chính thức, càng xem chân mày cô càng nhíu chặt lại. Tâm trạng của người chơi vô cùng kích động, mỗi một giây trôi qua dường như đều tăng thêm hơn 100 bình luận, tất cả đều đang tố cáo người đứng đầu game này có thái độ không rõ ràng, bài thanh minh thì không hề có chút thành ý muốn giải quyết vấn đề. Những bình luận cực đoan, thô tục, khó coi đại loại như “Kế hoạch chó chết”, “Kinh doanh xe tang luôn đi”, “Thứ game rác rưởi, game bỏ đi”, “Toàn bộ sản phẩm dốt nát ngu xuẩn” càng ngày càng nhiều. 

Rất nhanh toàn bộ phần bình luận ngập tràn những câu chửi rủa thậm tệ. Sự tức giận, bất bình bấy lâu nay của người chơi bỗng bộc phát. Lý trí của họ cùng với tình cảm dành cho game như thể đã thay đổi, hoàn toàn biến thành một diện mạo khác. 

An Du vỗ vỗ bàn tay lạnh ngắt lên mặt để khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó chuyển tiếp bài thanh minh hiện tại lên trang Weibo “Quảng Tạp” kèm theo lời nhắn: “Trước tiên xin mọi người đừng nóng vội, hãy cho họ thêm chút thời gian để xử lí đi, mắng chửi cũng không thể giải quyết được vấn đề hiện tại.”

Vào giây phút định ấn đăng lên, cô lại do dự một lúc, sau đó liền chuyển bài đăng đó vào thùng thư nháp.

Thân phận họa sĩ game của cô dù sao cũng có tầm ảnh hưởng nhất định, nếu như công khai nói giúp cho “Yêu Ma Ký” thì nhất định sẽ bị những người chơi quá khích kia quy vào cùng một giuộc với phía công ti, hoặc là sẽ nói cô bị họ mua chuộc rồi. Không chừng những bình luận tiêu cực và sự tức giận của người chơi sẽ càng lớn hơn. 

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi lăm mãi mà chẳng xuống, An Du không chờ nổi nữa bèn chạy nhanh về phía cầu thang bộ.

“Chết tiệt, Trần Thương, anh đang chơi trò mất tích sao?” Cô bước một bước hai bậc liền, tiếp tục bấm gọi dãy số đó, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy. 

“Cẩn thận!”

“Á!”

Hai tiếng hét cùng lúc vang lên, một dòng máu nóng từ bên thái dương An Du trượt xuống. Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của hai người công nhân, cô giữ lấy vết thương bị chiếc đinh xoẹt qua cứa rách, máu tươi thấm đẫm lòng bàn tay rồi khô lại rất nhanh. 

Hai người công nhân đang mang chiếc tủ gỗ bỏ đi để chuyển dời lên trên đột nhiên đứng khựng lại, họ ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn An Du, cảm thấy thực sự bó tay với cô luôn. An Du xua tay về phía họ, giữ lấy bên thái dương tiếp tục chạy lên lầu, từ tầng trên nói vọng xuống: “Không sao! Các chú cứ làm việc tiếp đi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Rầm…” Cánh cửa phòng làm việc của Trần Thương bị đẩy mạnh ra, chiếc áo khoác lông cừu sẫm màu bó eo dài qua đầu gối cùng một thân hình mảnh mai đứng ở cửa, mái tóc đen tuyền  làm nổi lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết.

Leo bộ liên tiếp sáu tầng lầu khiến An Du phải ôm ngực thở hổn hển, cô nhìn chằm chằm vào người ngồi trước máy tính kia, đôi mắt to tròn sáng rực lên, vừa nghiêm túc vừa tức giận. Mặt Trần Thương vô cảm ngẩng lên nhìn cô một cái, ngay sau đó ánh mắt lại quay trở lại màn hình máy tính. 

Hà Thế Lạc vốn đang bày ra khuôn mặt căng thẳng, lúc nhìn thấy An Du thì lông mày mới dãn ra một chút: “Giám đốc An.” Anh ta tiến lại gần cô, trộm nhìn Trần Thương rồi làm động tác ra hiệu, nhíu mày nhìn cô, dùng khẩu hình nói: “Trông cậy vào cô hết đấy!” Sau đó anh ta đi ra ngoài khép cửa lại: “Giám đốc An, giám đốc Trần, hai người từ từ nói chuyện giải quyết nhé.”

“Tại sao không nghe điện thoại?” An Du cởi khăn quàng cổ ném trên sô pha, bước đến gần anh, lửa giận bừng bừng chồng chất: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh bảo em quay về ngủ? Anh biết từ khi nào?” 

Trần Thương không trả lời, vẫn ngồi bất động uy nghiêm trên ghế giám đốc, chỉ hỏi cô: “Ai kêu em tới vào lúc này?”

“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?” An Du bị cách nói chuyện lạnh nhạt của anh làm cho tức giận, cười tự giễu: “Đây là công việc của em, với cương vị là giám đốc tiếp thị thì em phải làm tròn trách nhiệm của mình, em không nên đến sao?”

Cô liếc qua thấy Trần Thương đang chọn xóa gì đó trên trang bình luận của Weibo chính thức, lập tức nghiêng người chồm tới, hai tay áp trên mu bàn tay anh, ngăn cản anh tiếp tục ấn con chuột, tức giận bừng bừng: “Giám đốc Trần, anh cũng lo nhiều quá rồi đấy! Chuyện quản lý Weibo, tuyên truyền đối ngoại đều là công việc của chúng tôi, anh nhúng tay vào làm gì chứ?” Cô dùng lực túm lấy cổ áo Trần Thương. Anh nhất thời không để ý, lảo đảo đứng lên, lông mày hơi nhướng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ. 

An Du ngồi xuống ghế giám đốc, xoay mũi chân một cái, chiếc ghế liền tiến lên phía trước. Cô bá đạo độc chiếm lấy bàn làm việc của anh rồi đóng trang web lại. Trần Thương chỉnh lại áo cho ngay ngắn, chậm rãi nói: “Giám đốc An đang làm gì vậy?

“Câu này là em hỏi anh mới phải.” An Du ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Anh đã xem bài thanh minh mình viết chưa? Em thật không dám tin đây là việc mà anh làm!

“Đối với việc xảy ra sai sót lần này chúng tôi thật sự xin lỗi và cũng rất phẫn nộ, đồng thời sẽ đưa ra pháp luật để xử lý phòng ban làm việc lợi dụng lỗi lần này để tạo bản sao.” – An Du đọc một câu trong bài anh viết: “Anh có biết mình đang nói cái gì không?”

Chưa gì mà anh đã đòi túm lấy phòng ban làm việc cùng bọn họ làm um sùm ầm ĩ lên đi kiện tụng, anh cảm thấy điều này hợp lý sao? Lỗi lần này đã được phát hiện ra từ sớm rồi, là do chúng ta không để ý khắc phục kịp thời, đây là vấn đề của chúng ta! Phòng ban làm việc cùng lắm là đồi bại về đạo đức, cũng chưa đến mức cấu thành tội cố ý phá hoại game. Anh truy cứu trách nhiệm với họ thì có ý nghĩa gì? Như vậy chỉ càng làm cho người chơi cảm thấy chúng ta thật vô dụng mà thôi!”

“Anh không đồng ý với cách nói của em.” Trần Thương còn lạnh lùng hơn cô, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói, kiên quyết giữ lấy ý kiến của mình: “Bản thân trò chơi xuất hiện lỗ hổng, bộ phận nghiên cứu đã và đang xử lý, người chơi nổi giận là điều có thể hiểu được, nhưng cũng không nên đổ hết mọi sai lầm của phòng ban làm việc lên đầu những người cầm quyền.”

“Bây giờ không phải là lúc nói nên hay không nên.” An Du vén tóc ra sau tai để đỉnh đầu bớt nóng: “Bài thanh minh của anh cao cao tại thượng như vậy, người chơi làm sao có thể chấp nhận được? Bước đầu tiên chúng ta phải…”

Trần Thương cắt ngang, cúi mình xuống khẽ nâng cằm cô lên, lông mày nhíu chặt lại: “Trán em sao vậy?”

“Có người nào đó lạnh lùng kiêu ngạo không nghe điện thoại, em tức đến mức tự hại mình đó!” An Du hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào em.”

Cô mở trang web ra, nhân lúc họ nói chuyện thì bình luận trên trang Weibo chính thức lại tăng thêm mấy trăm, thậm chí một vài KOL* trực thuộc “Yêu Ma Ký” cũng lần lượt bày tỏ sự thất vọng. 

*KOL – viết tắt của Key Opinion Leader – là những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực cụ thể nào đó, được nhiều người biết đến và có sự ảnh hưởng đến nhiều người.KOL có thể là ngôi sao, hot instagram, beauty blogger, vlogger,… được nhiều người biết đến trên diện rộng. Họ được coi là có tầm quan trọng và mức độ phù hợp hơn so với phương tiện truyền thông đại chúng bởi vì họ có thể kết nối và tương tác với khán giả của họ một cách chân thực nhất.

An Du phóng to bức ảnh gốc của bài thanh minh và chỉ ra từng điểm một: “Giám đốc Trần, anh nhìn xem, bước đầu tiên chúng ta nên làm là xin lỗi anh đã làm rồi, nhưng vẫn chưa đủ thành khẩn.” Hai ngón tay của cô cong lại mô phỏng tư thế người quỳ xuống gõ gõ mặt bàn: “Phải quỳ, phải hạ thấp mình xuống để người chơi biết rằng họ chính là thượng đế.”

“Thứ hai, người chơi cũng phân thành mấy loại, có người chơi phải tự trả phí để lên rank, người chơi vừa trả phí vừa miệt mài cày rank, người chơi vì đam mê, vì tìm thấy thú vui trong game và người chơi không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể rời game. Mọi người đều đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian, những người chơi khác không biết đến lỗi này cũng phải chịu tổn thất. Khi anh cùng những đồng nghiệp nghiên cứu đưa ra lệnh khắc phục, sửa chữa thì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của những nhóm người chơi khác nhau chứ. Ví dụ điều chỉnh xác suất nổ bom và những loại vật phẩm người chơi xứng đáng có được, nên đóng băng tài khoản thì đóng băng. Anh chắc chắn là không lắng nghe ý kiến trước đây của Mạn Ni mà tìm công ty CP tóm lấy những tài khoản phụ để gánh tội thay phải không?”

“Ừm.” Trần Thương nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên vết thương ở bên thái dương của cô: “Những việc này em không cần lo, anh sẽ xử lý.” Anh hơi cúi người, đứng ngay bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị nhưng cũng đã thả lỏng một chút. 

An Du biết rằng anh đã nghe lọt tai mấy lời này của cô. Cả người cô nặng nề ngả ra phía sau, hai tay đặt trên tay vịn, mũi chân lúc thì chạm đất lúc lại co lên, chiếc ghế cứ thế xoay vòng vòng. Cô nói: “Còn những người chơi cao cấp tự trả phí thì bên bộ phận tiêu thụ sẽ nghĩ cách trấn an. Về bài thanh minh với công chúng em sẽ viết lại, anh lo bên bộ phận nghiên cứu đi.” Với cái tư thế và ngữ khí này, cô cứ như mới là người có quyền phát ngôn lớn nhất trong hạng mục vậy. Trần Thương nhìn cô cười nhẹ, không nói gì. 

“À, bỗng nhiên kích động mà chiếm luôn chỗ ngồi của anh.” An Du nghĩ tới điều gì đó, dừng động tác dưới chân lại, chăm chú nhìn bộ dạng lạnh như băng của anh: “Tổ dự án của anh là lớn nhất, lời anh nói mới được tính.” Cô nói xong liền đứng phắt dậy. 

“Không cần.” Trần Thương ấn vai cô ngồi trở lại, thở dài một hơi rồi bước ra khỏi phòng làm việc. Lúc quay trở lại trên tay của anh cầm một hộp thuốc nhỏ như trong suốt. 

An Du giữ chặt bên thái dương, nghĩ đến cảm giác đau rát khi vết thương bị thoa thuốc, cô cau mày từ chối: “Em không muốn đâu! Dán băng cá nhân vào là được rồi.”

Trần Thương không để ý đến cô, mở nắp lọ oxy già, lấy bông y tế thấm nước, vén tóc cô ra phía sau: “Em muốn mắc bệnh uốn ván* sao? Xử lí vết thương trước đã.”

*Uốn ván là một loại bệnh nguy hiểm, nguy cơ tử vong rất cao, do ngoại độc tố của vi khuẩn uốn ván phát triển trong vết thương. Các bào tử của vi khuẩn uốn ván sống ở đất, đất bón phân, đặc biệt là phân ngựa. Nhiễm khuẩn xảy ra khi bào tử của vi khuẩn xâm nhập cơ thể thông qua các thương tổn hoặc vết thương trên da.

Trần Thương lấy tay cố định phần đầu của cô lại, dùng lực không quá mạnh nhưng vừa đủ khiến cô không thể động đậy. Anh nhẹ nhàng lau dọc theo miệng vết thương, An Du cảm thấy đầu cô lạnh buốt nhói nhói như bị kim châm, nhưng không phải là không chịu đựng được. Cô ngước mắt lên, chiếc cằm thon gọn cùng với những đường nét tinh tế, sắc sảo ở gần ngay trước mắt, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt chăm chú, hơi thở ấm áp có chút kiềm chế phả lên da thịt cô, khiến cô cảm thấy cả người nóng ran. 

An Du nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới hành động của Trần Thương. Từ khi làm việc chung với anh tới giờ, anh lúc nào cũng bình tĩnh, cẩn thận đến mức có thể nói là luôn đắn đo suy nghĩ trước sau, bây giờ lại bốc đồng đăng bài thanh minh, còn không thông báo cho cô biết, hành vi quả thực rất bất thường.

Trần Thương ném bông gạc dính máu vào sọt rác, lại nhỏ dung dịch cồn i-ốt lên miệng vết thương, rồi dùng một miếng vải nhỏ băng lại, nhìn có vẻ hơi gây chú ý: “Được rồi.” Anh nói.

An Du gật đầu nói cảm ơn, sau đó lại tiếp tục xem những bình luận trên Weibo chính thức. Ngón tay trỏ đang trượt trên con lăn, một dòng bình luận cùng chuyển tiếp đột nhiên nhảy ra: “Trang Weibo chính thức của các người cứ xóa đi, thử tiếp tục xóa đi? Không dám để nhân viên phụ trách liên quan đối mặt sao? “Yêu Ma Ký” suốt ngày chỉ làm mấy trò kinh doanh lừa đảo, giả dối, giám đốc tiêu thụ của bọn họ lúc trước hình như đã bị lôi ra rồi thì phải, cô ta tên An Du. Trước đây những hạng mục mà cô ta quản lý cũng thường chơi chiêu bài tình cảm. Chúng tôi không thèm đâu, làm ơn thu lại cái chiêu dỗ dành ghê tởm này của mấy người đi được không? Game không tốt mà đòi chơi chiêu bài tình cảm cái gì? Đúng là mấy trò kinh doanh rách nát mà!” Đồng thời còn kèm theo rất nhiều những bức ảnh của cô ghép lại, từ lúc cô mới tốt nghiệp đại học cho đến bức ảnh trong buổi họp báo của dự án trước. 

Số lượng người like tăng lên rất nhanh, ngay sau đó liền được xếp vào top những comment nổi bật, những lời dị nghị như “Nhìn thì xinh đẹp mà không có não” cũng trở thành chủ đề hot cho mọi người bàn tán. 

Trần Thương cũng nhìn thấy, anh muốn cướp con chuột từ tay cô, An Du liền đẩy anh ra, nhìn sang bên cạnh nói: “Vừa nãy anh đang xóa những thứ này?” An Du xem tiếp những bình luận phía sau, thông tin cá nhân của Trần Thương cũng may chưa bị lộ ra, so với những lời cay nghiệt dành cho An Du thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Thậm chí có người chơi còn nói: “Chỉ dựa vào khuôn mặt của anh ấy thì có thể tha thứ cho lỗi lầm này, nhất định vấn đề không nằm ở chỗ anh, là do bộ phân kinh doanh tiêu thụ liên lụy làm đến sản phẩm.” Cũng có người mắng anh là kẻ vô dụng, thực sự không dám tin anh là người đã từng phụ trách hạng mục “Truyền thuyết Thần Áo”. 

Sắc mặt An Du bỗng lạnh đi: “Những lời mắng anh tại sao không xoá?”

Trần Thương đóng nắp hộp thuốc lại, lạnh lùng nói: “Vấn đề của sản phẩm không liên quan nhiều lắm tới tiêu thụ bên em.”

An Du lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Người chơi không phân biệt được mối quan hệ giữa sản phẩm, hoạt động kinh doanh và tiêu thụ. Bọn họ thấy người liên quan đến game liền mắng chửi để trút giận, phát tiết cảm xúc cũng rất bình thường. Chúng ta là một thể thống nhất, họ sẽ không tách ra đâu.”

An Du giơ tay lên làm động tác dừng lại, ngăn Trần Thương tiếp tục nói chuyện, lấy chiếc điện thoại bên cạnh gọi cho đồng nghiệp bên bộ phận pháp vụ giải thích rõ tình hình, yêu cầu phải tìm ra nguồn thông tin cá nhân của nhân viên trong nội bộ dự án, sau đó dặn Trương Giai gỡ bài thanh minh cũ, viết bài thanh minh mới theo ý của cô. Mạch tư duy của cô rõ ràng, tốc độ nói rất nhanh, hành động vô cùng mạnh mẽ dứt khoát. Cô chặn hết những từ khóa liên quan đến thông tin của Trần Thương, sau đó mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Được rồi, không nhìn thấy thì coi như không có gì. Giám đốc Trần, anh không nên nhạy cảm như vậy chứ.”

“Anh không quan tâm bọn họ nói gì về anh, tin tức liên quan đến em sao em không chặn lại?” Khóe môi Trần Thương cong lên, càng ngày càng áp sát khuôn mặt cô, mỗi một chữ nhả ra đều nhẹ nhàng phả lên cánh môi cô. 

Anh đứng ngược sáng với ngọn đèn chân không trên đỉnh đầu, bóng đổ xuống cùng giọng nói vô cùng dịu dàng, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đây là vấn đề của sản phẩm, cũng là vấn đề của anh, giám đốc An có phải là quá căng thẳng rồi không?”

An Du vừa mở miệng định nói gì đó, bờ môi đột nhiên bị chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK