Trên tường in một bóng hình uyển chuyển, mềm mại mộng mơ, một tay cô nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau trán, ngã xuống chiếc giường mềm mại theo lực ngả tự nhiên.
Âm thanh trầm thấp, nặng nề giống như đang diễn ra một đêm tình mê ý loạn kịch liệt, sự hoài niệm, nhung nhớ từ tâm hồn cho tới thể xác được giấu kín nhưng cũng vô cùng mãnh liệt.
“Em thích anh… Mạnh mẽ đâm vào trong em.” An Du kéo chiếc khăn trên cổ xuống, để lộ phần da thịt trắng nõn, mịn màng.
Cô nhớ tới rất lâu trước đây, lúc đó cô vẫn còn ở khu chung cư của trung tâm thành phố Quận Thành, cô nằm sấp trên người Trần Thương, nhưng lại không nắm được quyền chủ động, toàn bộ sức lực đều tập trung nơi cánh môi và đầu lưỡi ướt át, bị hôn đến mức trực tiếp ngã xuống dưới.
Sau khi hít lấy hít để không khí, An Du không ngớt lời khen ngợi anh nâng cao khẩu vị của cô, còn nói sau này kĩ thuật hôn của bạn trai không thể thua anh.
Lời nói chưa kịp dứt, Trần Thương đột nhiên ngẩng lên, ôm chặt phía sau đầu cô lăn qua một bên, dùng lực ép cô xuống giường, gắt gao chặn miệng cô lại, nửa như là tức giận nửa như không, lực ở tay và lưỡi mạnh đến kinh sợ, cứ như là cô vừa nói ra lời gì không thể tha thứ được vậy.
Sức mạnh của anh từ trước tới giờ vẫn luôn nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được, cô cũng không biết giới hạn có thể chịu đựng của bản thân là bao nhiêu hoặc là vượt qua cái giới hạn đó một chút thì càng tốt.
Bây giờ thiếu mất trọng lượng của người nào đó trên cơ thể, đôi gò bồng cao ngất căng tròn không còn bị đè ép nữa, tự mình mân mê chỉ thấy ngứa ngáy.
“Nhưng mà em không ở đó…” An Du thấy hơi thở của Trần Thương ngày càng trở nên gấp gáp, còn có âm thanh cọ xát nhẹ của dây rút đang được mở ra, cô cong môi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều: “Ưm… Trần Thương à, tay đặt ở trên ngực rồi, bây giờ phải làm sao nữa…”
“Xem ra An An vẫn chưa hiểu rõ cơ thể của mình rồi…” Trần Thương cười khan, hơi thở phả ra nhẹ nhàng, giọng nói mang theo mười phần gợi cảm, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng của anh.
An Du cười khúc khích, Trần Thương hiếm khi nói xong liền để cô chiếm ưu thế nắm quyền chủ động, sự tấn công đột ngột mới thấy được hiệu quả của việc gặp chiêu phá chiêu, cô nhẹ giọng tấn công: “Đúng thế, vì vậy mới cần anh dạy em…”
“A… Lạnh quá đi… Em bắt đầu chảy nước rồi…” An Du cong cong cái eo, một tay cầm điện thoại, tay kia mân mê núm vú, “Trần Thương à, tiếp theo anh muốn ăn bên trái trước hay là ăn bên phải trước đây?”
“Anh muốn bên trái trước, đặt tay lên đôi bồng đào của em.” Trần Thương đáp lại nhanh chóng như trong dự tính, ngữ khí trầm ổn, không gấp gáp như vừa nãy, anh nhẹ giọng: “Kẹp chặt hai ngón tay lại, chỗ này của An An là mẫn cảm nhất… Ngoan nào, đầu tiên nhẹ nhàng thôi, sau đó từ từ dùng lực…”
“Ừm…” An Du ngoan ngoãn làm theo, đầu v* bên trái căng cứng, bề mặt có chút gồ ghề cọ xát với ngón tay, cô nghĩ quả nhiên vẫn là môi lưỡi anh liếm láp thoải mái hơn nhiều.
Tốc độ càng ngày càng nhanh, cô không có kiên nhẫn chăm sóc bên còn lại nữa, ngón tay kiếm một chút nước miếng từ đầu lưỡi xoa lên, “Hạt đậu nhỏ đã cứng lên rồi, anh làm em thấy vô cùng dễ chịu…”
“Ha… Ah… Anh đã cương lên chưa…?”
“Chẳng phải em là người rõ nhất sao?” Trần Thương cười gian xảo, cô nghe thấy động tác lột quần của anh, cơ thể cứng đơ như một khúc gỗ.
Sự tê dại của hoa tâm từ sâu bên trong lan tràn ra ngoài, áo sơ mi thấm nước ướt đẫm.
Tay An Du thuận theo đường cong cơ thể anh trượt xuống dưới, ngón tay trắng nõn mịn mà trực tiếp áp lên chỗ đó nắn bóp, “Cứng, cứng quá, côn th*t của anh là màu tím ư… To quá đi, thô quá đi, nóng quá đi à…Có khi nào không thể ăn được không?”
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên An An ăn, tất nhiên là có thể ăn được rồi”. Trần Thương hừ lạnh, tay cầm cán khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay thô ráp không giống như bàn tay mềm mại của cô, những ngón tay trắng trẻo nắm chặt vào nhau nổi lên những đường gân xanh rõ rệt, thể hiện rõ sự ham muốn tình dục, chỗ đó tiết ra một giọt chất nhờn dính dính, ngón tay anh nhẹ nhàng tách ra, “Tiểu huyệt thật sự rất tuyệt, màu hồng phấn nhàn nhạt, rất là ngọt, lấp thế nào cũng không đầy được…”
Anh hừ nhẹ khen ngợi, giọng nói trầm đục cứ như là anh thật sự đã ăn được cánh hoa ướt át giữa hai chân cô vậy, anh khàn giọng, “An An đã ướt lắm rồi, có thể đâm vào trong được rồi…”
“Ưm…. A…” An Du nhớ rằng khi tiến vào anh thích nhất là véo phần thịt ở đùi và mông cô, vì da thịt chỗ đó lúc nào cũng căng đầy, cô thuận theo lực của anh, gắng sức bành chân rộng ra mới có thể đưa được ngón giữa vào đường hành lang lầy lội, ướt át.
Không so được với cảm giác sung sướng và tràn đầy khoái cảm khi côn th*t đâm thẳng vào, ngón giữa phỏng theo tần suất ra vào cùng với đường huyệt ấm nóng, chạm đến nếp uốn của bức tường thành mềm mại và ngay tức khắc hút lấy ngón tay anh.
“Ư… A a…” An Du chưa thỏa mãn, cô tưởng tượng mình vẫn đang bị anh chơi đùa, những ngón tay nhợt nhạt lướt qua khu rừng rậm, ra vào mị thịt chật hẹp, tối tăm, mồ hôi đổ ngày càng nhiều, cô phát ra những tiếng rên rỉ không ngớt: “Trần Thương, Trần Thương… Cắm vào, cắm vào trong rồi sâu nữa mạnh nữa đi anh…”
“Như thế nào mới đủ sâu, như này đã đủ chưa?” Trần Thương dần gia tăng tốc độ, dùng lực cũng mạnh hơn, chỉ nghe tiếng thở dốc của cô cùng với tiếng nước khuấy động tí tách cũng đủ khiến gân xanh của anh nổi lên rõ rệt.
gậy th*t hung dữ quậy loạn xạ, quậy nát hoa tâm mềm mại của cô, anh còn dùng giọng điệu lưu manh nói với cô: “An An vừa ướt vừa trơn, ừm… Rất dễ đâm vào tận tử cung, khép chặt như vậy, hừm… Để hoa môi màu hồng nhạt hút lấy côn th*t được không, sau đó lại nhét thọc vào trở lại…”
“Sướng không? Âm đế của em, phía trên tiểu huyệt một chút có điểm nhô lên đó, ấn vào nó đi…”
Giọng anh từ tốn, chậm rãi, ngữ điệu trầm thấp, trực tiếp chỉ dạy cho cô không có chút che giấu ngại ngùng gì.
Tiếng thở hổn hển gợi cảm lọt vào tai, đôi mắt An Du mù mịt hơi nước, hưởng thụ cảm giác sung sướng và thỏa mãn tột độ mà thính giác mang đến cho não bộ, dưới tay vẫn bóp chỗ thịt mềm mại mà anh nói, vừa mới chạm nhẹ vào nó liền giống như một nếp gấp khúc gồ lên tạo thành đường cong uốn lượn, ngoằn ngoèo, dâm dịch bên trong như nước suối không ngừng chảy ra.
Áo sơ mi trên người bị cô lăn đi lăn lại tạo thành những nếp gấp nhăn nhúm, vết nước chỉ có nhiều lên chứ không hề ít đi, đó là bằng chứng cho một cuộc tình ái vừa chân thực vừa hoang đường.
“Trần Thương ơi, em…” Sắc mặt An Du đỏ bừng, lại dùng một ngón tay chọc chọc âm đế, chân phải vắt lên chân trái, uyển chuyển giống như một con rắn lại vừa giống mỹ nhân ngư, bụng dưới thắt chặt lại, dưới chân dùng lực, tận hưởng cảm giác được đầu cột như hình chiếc dù cọ xát, hung hăng chống đỡ chặt chẽ, liên tục quấy rầy.
“An An sắp được rồi…” Trần Thương chỗ đó chất lỏng phun ra ngày càng nhiều, động tác tự an ủi bản thân cũng tiến hành càng ngày càng nhanh, “Đâm sâu thêm chút nữa, toàn bộ bắn vào trong, có được không?”
Mị thịt kéo dài co thít lại khép mở có quy luật, ngón tay cảm nhận được lực hút rõ rệt.
“Được, bắn… Bắn hết cho em…” Cô vẫn còn nhớ chỗ này là nơi ở của nhà họ Bùi, chỉ nói nhỏ vào điện thoại, hệt như thủ thỉ với Trần Thương.
Không có nụ hôn, trọng lượng cùng với nhiệt độ cơ thể và những cái ôm của anh, dư vị đạt cao trào lần này ngắn hơn bình thường.
An Du khẽ thở hắt ra, giữa hai chân đẫm nước ướt át, trong căn phòng tràn ngập hơi ấm cũng bị thổi lạnh.
Chiếc áo không biết ở thời khắc rung động nào đó đã bị cô ném sang một bên, tư thế nằm nghiêng bất động mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vô cùng mệt mỏi.
Ánh sáng phủ lên cô một tấm mành ảm đạm, đôi môi anh đào đỏ mọng, cặp lông mày thanh tú chau lại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, đó là vẻ đẹp của sự mất hứng cùng trống rỗng.
Trần Thương gừ lên một tiếng vừa trầm vừa gấp, lúc này đường gân xanh dưới quai hàm anh co chặt lại nổi lên, trán đẫm mồ hôi lạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả mạch máu, ánh mắt nóng rực như có lửa thiêu đốt, đôi lông mày rậm khẽ nhướng.
An Du nhắm mắt lại, đưa tay sờ khuôn mặt tưởng như vô hình nhưng lại vô cùng rõ nét,
Một lúc sau liền nghe thấy tiếng anh thở dốc kéo dài, “Ưm…”
Hơn mười giây sau âm thanh mới hoàn toàn biến mất.
Cô hài lòng cười đắc ý, “Trần Thương à, đã bắn ra bao nhiêu rồi, chụp cho em xem nào…”
“An Du…” Trần Thương cố tỏ ra vẻ bình tĩnh: “Em đừng có mà được nước lấn tới.”
“Trần Thương à, có phải anh xấu hổ rồi không?” An Du gửi tin nhắn thoại đi sau đó liền chuyển sang gọi video, chỉnh lại tóc chờ anh nghe máy.
“…” Không để cô đợi lâu anh liền bắt máy, chỗ anh sáng sủa hơn phòng cô một chút, quầng sáng màu cam sẫm ấm áp làm nền cho khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến nó có chút ửng hồng.
Camera đổ ra phía sau, đung đưa vài giây mới tập trung ở bàn tay phải thon dài, sạch sẽ của anh cùng với chiếc ga trải giường màu xám nhạt, có thứ chất lỏng dính dính đặc sệt màu trắng đang loé lên tia sáng trong suốt.
Không đợi cô kịp chụp ảnh màn hình lưu lại, Trần Thương liền tắt camera đi, màn hình lập tức trở lại tối đen, cô chỉ nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của anh, “Đã hài lòng chưa?”
“Hi hi, chưa hài lòng! Hôm nay ban ngày chúng ta đã làm hai lần rồi, mà anh vẫn còn nhiều như vậy, hừ…” An Du nói, “Có điều để công bằng đôi bên, em cũng cho anh xem em.”
Cô bật đèn, chụp cơ thể mình từ dưới lên trên: đầu tiên là chụp ngón chân mềm mại, đôi chân thon dài thẳng tắp, sau đó dừng lại vài giây ở giữa hai chân ướt đẫm nước, nơi đó đỏ và hơi sưng, tiếp đến là eo, bầu ngực, xương quai xanh và bờ vai cuốn hút, cuối cùng là khuôn mặt vẫn còn đắm chìm trong cuộc tình mê ý loạn kia.
Cô phồng má, nhăn mặt làm mặt hề với anh: “Hừ, dù sao thì em đến một giọt cũng không có!”
Có âm thanh rút khăn giấy lau, Trần Thương chắc là đã sửa soạn bản thân xong xuôi chỉnh tề rồi, anh cầm điện thoại lên đặt chính giữa, mặt đối mặt với cô, tiếng cười khoan khoái, dễ chịu: “Muốn ép khô anh sao?”
An Du buột miệng nói: “Phải ép khô anh cả đời.”
Anh nhướng lông mày, âm thanh có ồn ào hơn nữa cũng không thể nào ngăn được cảm xúc truyền đến, cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn, cũng có cả sự thả lỏng thư thái rõ rệt.
Trần Thương cong cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: “… Cho dù là mấy đời cũng được.”
Ngôn từ đường mật nhẹ nhàng sau cuộc yêu là thứ dễ khiến người ta đắm say nhất, đã từng ngàn chén không say, bây giờ chỉ uống một ngụm thôi đã không dám uống thêm nữa, cô trải dọc áo khoác và sơ mi của anh ra, đặt sang một bên trên chiếc giường đôi.
Cô kéo chăn đắp lên người, tắt đèn đi, đôi mắt ươn ướt phát sáng, không còn cái bầu không khí quái dị của nhà họ Bùi, trong mắt cô chỉ có duy nhất một thứ, đó là người đàn ông trên màn hình điện thoại.
“Buồn ngủ rồi à?” Anh hỏi, anh dựa gần camera hơn, dường như làm vậy có thể nhìn cô rõ hơn một chút.
An Du bị hành động có chút trẻ con của anh chọc cười: “Đúng vậy, nhưng mà…”
Cô chạm vào quần áo bên cạnh, mặc dù nó không được bóng loáng, chất liệu lông cừu trực tiếp chạm vào da thịt, cũng không thoải mái lắm, nhưng lồng ngực lại cảm thấy vô cùng ấm áp, “Em chưa dậy thì anh không được cúp điện thoại đâu đấy.”
Em muốn mùi hương và hơi thở của anh luôn bên em trong mỗi đêm em chìm vào giấc ngủ, cũng bên em vào mỗi buổi sáng tinh mơ khi em vừa tỉnh giấc.
Câu trả lời của Trần Thương vẫn chỉ có một mà thôi, anh không hề có chút do dự gì: “Được.”
Quay trở lại cuộc gọi thoại, An Du cắm tai nghe vào, nhắm mắt lại, ngón tay quấn vòng quanh dây tai nghe, khẽ nói: “Trần Thương à, anh kể chuyện cho em nghe đi.”
“Anh không phải là cái thư viện.”
“Anh có kể hay không?”
“… Trước đây có một con tiểu hồ ly, nó rất thích giúp đỡ người khác, lương thiện lại đáng yêu, vừa xinh đẹp vừa thông minh, nó được các loài động vật nhỏ trong khu rừng vô cùng yêu mến. Sau đó tiểu hồ ly không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả người đã từng là bạn tốt của nó.”
Đầu óc An Du vẫn còn linh hoạt, minh mẫn, “Bạn tốt của nó là ai? Em cảm giác anh như đang ám chỉ em…”
Trần Thương phì cười: “Em còn muốn nghe nữa không?”
An Du tiếp tục khép mi mắt lại, “Sau đó thì sao?”
Trần Thương ho nhẹ một tiếng, không bịa nổi nữa, kết thúc một cách cụt lủn: “Sau đó tiểu hồ ly trở nên ngốc nghếch, hết truyện.”
“Trần Thương.”, An Du đổi tư thế nằm, “Anh vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn, thật nhàm chán”.
Trần Thương khẽ cười.
Hơi thở của cô và anh lặng lẽ hoà quyện vào nhau, vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh ở đây không phải là yên tĩnh theo kiểu lặng thinh, im bặt, mà là yên tĩnh theo kiểu bình yên, tĩnh mịch.
Năm phút sau: “Trần Thương.” Cô trầm giọng mơ hồ gọi tên anh.
“Ừm?” Anh trả lời lần thứ hai.
“Trần Thương.” Giọng cô nhẹ hơn một chút.
“Ừm.” Anh khẽ trả lời.
“Trần Thương à…” Cô gọi càng nhẹ càng chậm hơn nữa, giống như đánh vần từng chữ một vậy.
“Ừm.” Lần thứ tư.
“Khò khò…”
Trần Thương nặn ra một nụ cười tỏ vẻ bất lực, “… Nói mớ, ghi âm lại giúp em”.
“…”
Không trả lời, vậy chắc là ngủ rồi.
Trần Thương đặt điện thoại cạnh gối, đôi môi ấm áp chạm vào màn hình tinh thể lạnh lẽo, nói câu nói mà trước giờ có lẽ cô chưa từng được nghe, “Ngủ đi.”
Nhưng lần này anh lại nói thêm hai chữ nữa, giọng điệu ngập ngừng lại che giấu, như sợ bị ai đó nghe thấy, cũng như sợ cô không nghe thấy, trầm ấm nhẹ nhàng:
“… Bé cưng.”