Hai rưỡi sáng thứ tư, An Du tìm kiếm trong đống sách và đồ cũ thứ mà Trác Khả Trinh nhắc tới.
Bóng đèn tròn dưới tấm chụp tỏa ra ánh sáng yếu ớt, hộp nhỏ hộp lớn bị vứt lung tung, trong không gian bụi bay tán loạn cùng mùi ẩm mốc lan tỏa.
An Du đứng trên bậc thứ sáu của thang gỗ, dễ dàng cầm lấy cái hộp thiếc gỉ đặt sâu bên trong nóc tủ. Lớp sơn đỏ sẫm của hộp đã bong tróc gần hết, nét hoa văn hình bánh trung thu nổi lên, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ màu đen góc bên phải: “Bánh trung thu Lâm thị.”
Cô từng rất thích dùng các loại hộp đóng gói thực phẩm để đựng đồ, tất nhiên những thứ đó cũng được chọn lựa kĩ, có vẻ như với hộp thực phẩm bằng sắt thì thời gian ăn chung hay mỗi liên hệ giữa người tặng và người nhận cũng khó phai nhạt.
Cô thật không ngờ trước đây mình lại ấu trĩ và ngây thơ như vậy.
An Du cười cười, dùng sức mở hộp sắt ra. Lớp bụi mỏng phía trên bay khắp nơi làm cô phải xua tay phủi phủi trước mũi miệng, ho nhẹ hai tiếng rồi mới cẩn thận nhìn kỹ đồ vật bên trong.
Có mấy tờ giấy đã bị xé khỏi sổ làm việc, nội dung bên trong là bài viết môn ngữ văn năm đầu cấp ba, trong ô ký tên là hai chữ Trần Thương nổi bật. Màu mực bút máy của anh là xanh đen, nét chữ ngay ngắn, gọn gàng.
*
“Tớ cùng anh ấy từng rất tốt với nhau sao?” Đó là câu mà hôm đó cô đã hỏi Trác Khả Trinh.
Lúc đó nụ cười của Trác Khả Trinh trong chốc lát trở nên ngượng ngùng và khó xử, cô ấy do dự một lúc rồi nói bằng một giọng khách quan: “Cũng không thể nói tốt hay không tốt. Năm đầu tiên hồi cấp ba, quan hệ bọn cậu vẫn khá tốt nhưng về sau bọn cậu lại không thèm nói chuyện với nhau. Mỗi khi nhắc đến tên anh ấy thì cậu lại phản ứng rất quyết liệt…”
“Trần Thương rất ưu tú, lúc trước tớ cứ hoài nghi vì sao cậu ghét anh ấy.” Cô ấy thẹn thùng lè lưỡi, đôi mắt cong cong: “Nhưng bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, chúng ta hãy xóa bỏ những bất hòa trước đây nhé, có nhiều bạn bè cũng tốt mà. Những năm ở nước ngoài đã cho tớ những trải nghiệm này đấy.”
“Có à?” Ánh mắt An Du hướng đến góc phải bên trên, tay đặt nhẹ lên lồng ngực, giả vờ nuốt miếng bánh ngọt. Cô kiềm chế lại lại sự sợ hãi rồi cười nói tiếp: “Tại sao lại nói tớ ghét anh ấy vậy?”
“Cậu thật sự không còn nhớ sao?” Trác Khả Trinh hơi nhăn mày: “Có lần anh ấy nhập viện, cậu là người duy nhất trong lớp không đến thăm, chỉ thể hiện một dáng vẻ thờ ơ. Hai người đối trọi vô cùng gay gắt, cậu dửng dưng với tất cả những gì tớ cố nói cho cậu nghe. Sau khi ngẫm nghĩ thì có thể tớ đã hiểu sai rồi.”
An Du chẳng còn nhớ “Những lời” mà Trác Khả Trinh nói, mà “Hiểu sai” là có ý gì?
Ngày quay trở lại trường cấp ba, cô cũng không để trong lòng những gì Trần Thương nói dưới tòa nhà trường học. Thật ra ký ức giống như một chai nước trắng bị pha màu vào vậy, chúng đều do người ngoài cuộc thêm thắt vào, cuối cùng sẽ mất đi bản chất vốn có.
Khi những khoảng trống lộ ra thì câu trả lời cũng sẽ xuất hiện.
An Du xoa xoa nửa đầu, “Ha ha, mười năm rồi, tớ làm gì còn có thể nhớ chi tiết thế được.”
Cô tiếp tục khuấy cà phê, hỏi tiếp: “Trần Thương khi đó… Tại sao lại nhập viện vậy?”
Lời nói của cô giống như vô ý nhắc đến một tin tức xa xưa nào đó.
“Ồ… Chuyện này lúc đó lớn lắm!”
Trác Khả Trinh kinh ngạc một lúc mới khôi phục lại trí nhớ, “Cũng phải, sau này cậu chuyển lớp thì ít khi tới trường hơn.”
Cô ấy nhớ lại: “Là một vụ cháy ở phòng vẽ trong trường, Trần Thương vì chạy đi bảo vệ bộ sưu tập tranh của cậu mà hít rất nhều khói. Khi anh ấy thoát được ra thì cũng hôn mê luôn. Tớ có vào viện thăm, anh ấy nhờ tớ gửi chúng cho cậu, sau đó cậu có nhận được không?”
Cô ấy càng nói càng giận dữ: “Càng nói càng tức, chẳng biết ai đã châm lửa đốt phòng vẽ tranh nữa, cái phòng đó chỉ có một mình cậu dùng á! Cuối cùng chả giải quyết được gì, khi đó là mùa mưa thì làm sao có thể tự phát cháy được! Trường học đưa ra kết luận thật khiến người khác buồn nôn! Có điều bộ sưu tầm tranh bị cháy mất một phần, thật đáng tiếc!”
Thấy An Du ngơ ngẩn không lên tiếng, Trác Khả Trinh hiện lên sự đau lòng, mím môi nhẹ giọng cười an ủi: “Được rồi được rồi, không nói nữa, may mắn là mọi chuyện cũng đã qua, chúng ta nói chuyện khác đi!”
Cà phê có mùi vị gì An Du không cảm nhận được, chỉ hớp một ngụm vào miệng rồi lại máy móc mở miệng lên tiếng với Trác Khả Trinh, “Hình như… Đúng là có chuyện này…”
Cô không nhận ra rằng cà phê đã thấm ướt một vòng trên môi mình thành hình ria mép khó coi: “Không biết lúc… Trần Thương học cấp ba có quan hệ tốt nào với nữ sinh nào không?”
Trác Khả Trinh tỏ vẻ biểu cảm xảo quyệt: “Hai người bọn cậu không phải có gì đó sao? Ý cậu hỏi là anh ấy có bạn gái hay không đúng không?”
An Du vội xua tay: “Chỉ là nhiều chuyện chút thôi, nam thần trong trường mà. Lần trước họp lớp cậu không tới. Ôi, tận nửa lớp yêu thầm anh ấy, đúng là không tin được.”
Cô rút một lượt mấy tờ khăn giấy lau miệng rồi lại chùi mũi, có trời mới biết cô muốn tìm hiểu chuyện này đến chừng nào.
“Ngay cả cậu cũng hỏi câu này sao, anh ấy làm gì có.” Trác Khả Trinh cười tủm tỉm, vội chứng minh Trần Thương trong sạch: “Anh ấy chỉ có tin đồn với một mình cậu thôi.”
Sắc trời ngoài khung cửa sổ tối đen âm u, tấm bảng quảng cáo phía đối diện lần đầu tiên được phát sáng vào buổi chiều, sương mù mờ mịt hiện rõ dưới ánh đèn. Tâm trạng An Du vui hơn đôi chút trong khung cảnh u ám này, cô trừng mắt “Không phải vì tên của hai bọn tớ chứ.”
“Phải, lúc đó mọi người là quá nhàm chán cái gì cũng có thể thổi phồng to chuyện.”
Những đề tài nhàm chán bị đem ra một cách tuỳ tiện, Trác Khả Trinh vừa hưng phấn vừa kích động lôi kéo tình cảm thông qua những chuyện cũ, “Thời cấp ba tớ đặc biệt ngưỡng mộ cậu, trước đợt kiểm tra nghệ thuật cậu nói câu gì với tớ nè… Mỗi nhân vật khác nhau trải nghiệm cùng một cốt truyện liệu có thay đổi kết truyện, một sáng tạo tuyệt vời, à đúng rồi! Bộ sưu tập tranh của cậu là về chủ đề này, nếu không phải vì trận cháy đó chắc chắn đạt được tiến cử cao…”
“Tổn thất không nhỏ của trận cháy.” An Du miễn cưỡng tiêu hoá sự miêu tả xa lạ từ miệng Trác Khả Trinh, cô nhớ rõ ràng chủ đề của bộ sưu tập tranh cô gửi có liên quan đến thời kỳ nở hoa.
Liệu có phải vì bị phá hủy nên cô mới thức trắng đêm để bù đắp không? Hay là bị người có lòng xấu xuyên tạc? Hoặc là cả hai khả năng đều xảy ra, nửa thật nửa giả?
An Du khảy khảy móng tay, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Trác Khả Trinh thấy An Du vẻ thẫn thờ không lên tiếng thì nắm lấy tay cô xin lỗi: “Xin lỗi An Du, lúc đó tớ quá đáng nói cậu không có tình cảm. Nếu đổi lại là tớ chắc sẽ không kiên cường được như cậu.”
Cô ấy ngập ngừng: “… Chỉ cảm thấy Trần Thương cũng rất vô tội. Cậu còn trách tớ không? Thật ra tớ cũng không có ý theo đuổi anh ấy.”
An Du lắc lắc đầu, nắm lại bàn tay Trác Khả Trinh rồi dịu dàng nói: “Làm sao trách cậu được.”
Chuyện quá khứ trước hai mươi tuổi không phải đề tài để nói tiếp, nó làm An Du không dễ chịu chút nào.
Cũng vì không biết gì nên cô mới tỏ vẻ là mình đã buông bỏ và vô cảm với quá khứ.
Trác Khả Trinh cười nhẹ, sau đó hai người hỏi thăm công việc của nhau gần đây, cho nhau phương thức liên lạc rồi tạm biệt.
*
Đêm hôm đó An Du vừa lục tung đống lộn xộn trên gác xép vừa gọi điện thoại cho Trần Thương, muốn hỏi rõ bộ sưu tập mà Trác Khả Trinh nói đến là cái gì, tại sao quan hệ của hai người lại xấu đi. Điện thoại vừa được thông máy, giọng nói Trần Thương mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất ấm áp, “Sao thế? Liên tục gọi nhiều vậy?”
An Du nhếch miệng, ngôn từ đã được sắp xếp sẵn trong đầu đột nhiên không nói thành câu. Đang định lên tiếng thì nghe thấy bên kia đầu dây hình như là giọng nói của y tá đang nói: “Anh Trần, bệnh nhân số bảy mươi ba đã tỉnh.” Trần Thương đáp với y tá một câu, rồi lại hỏi An Du làm sao.
Anh cũng có gia đình, không phải lúc nào cũng chỉ thuộc về một mình cô, cũng không phải cứ gọi là đến ngay…
Tâm tình muốn nói lại bị sai thời gian sai luôn cả địa điểm, suy nghĩ lẫn lời nói của An Du bị nghẹn lại, cô hỏi thăm quan tâm vài câu rồi tắt máy.
*
Đồ vật trong hộp sắt thiếc không tính là nhiều, giấy dán, danh thiếp không tên, thêm vài cái kẹp mái kiểu búp bê đầy sắc màu thời tiểu học, tỏa ra cảm giác ngây thơ hồi đó.
An Du lại lục lọi lần nữa thì móc ra được một túi thơm vải lụa màu đỏ. Cô mở ra thì thấy một chiếc nút áo màu trắng sữa đã ngả màu ngà hơn phân nửa, bên trên là sợi chỉ đỏ mong manh, dây chỉ đã bị ăn mòn xù lông đến giòn tan, chỉ cần kéo nhẹ là bị đứt dễ dàng.
Kiểu dáng có vẻ quen thuộc, cô cầm trong lòng bàn tay của mình.
Những trang bài tập không có gì đặc biệt nên cô chỉ lấy một tờ, gấp lại rồi nhét vào túi quần.
An Du nhướng mắt hướng về nóc tủ bốn phía tìm kiếm. Bên phải là một quyển bìa chạm khắc hoa, dọc theo mép có dấu vết bị lửa đốt xém, lại còn bị nhét vào giữa đống sách giáo khoa vứt bỏ nên không dễ thấy được.
Vì lười đi xuống nên cô vẫn đứng trên bậc thang xếp, hơi chuyển chân để nghiêng người với lấy quyển bìa.
Khi ngón trỏ đã chạm được vào bề mặt cứng thì An Du cũng dùng sức vươn về phía trước, bỗng nhiên cả người lẫn sách đều rơi xuống đất.
“Á!” Mông và lưng của An Du đập vào đất, đầu cũng bị va chạm nhẹ, cuốn sách nặng đè thẳng lên mặt, vì lấy tay chặn nên xương đốt ngón tay rất đau.
Cô hít thở mệt nhọc, bò dậy mở tập tranh ảnh cùng giấy nháp vẽ thô sơ, những vết chì hòa cùng đường nét thanh mảnh trông non nớt nhưng cũng rất nghiêm túc.
Phần rìa góc một số tờ giấy đã bị lửa làm cháy, may là những bức tranh vẫn còn nguyên vẹn. Cô lại thấy có vài trang chỉ còn tro tàn, xem ra bị đốt đến không thể xem được nữa.
“Không cần nữa, thà bán đi cho người thu gom giấy vụn còn hơn.”
“Nhưng mà… Anh ấy đã dùng sinh mạng của mình để bảo vệ, cậu cũng không cần nữa sao? Anh ấy không làm sai cái gì thì dựa vào đâu mà chịu đựng tất cả những điều này chỉ vì lòng tự trọng vô duyên vô cớ chả ra sao cả của cậu!”
“Cậu không phải là tôi, có tư cách gì chỉ trích tôi?”
“Đúng, chúng tôi là những người ngu ngốc nhất mới tốt với cậu như vậy, cậu đúng là cục băng vô cảm!”
…
Âm thanh cãi vã của hai nữ sinh chói tai vang lên, An Du chắc chắn rằng cụm từ “Cục băng vô cảm” là nói đến bản thân mình. Cơn đau trên cơ thể càng làm cô không kiềm chế được mà nước mắt trào ra dữ dội, cô không còn quan tâm hiện tại đã là nửa đêm, gõ mười một con số quen thuộc trên điện thoại.
Một hồi chuông điện thoại vừa mới reo thì An Du đã cúp máy ngay, cô ôm mặt chùi nước mắt mằn mặn đang rơi trên má, tiếng khóc nức nở càng ngày càng nặng trĩu.
Cửa lầu gác lửng mở ra, một bóng đen dài lặng lẽ đứng ngoài cửa đang tiến lại từ từ.
“An An.”
An Du ngẩng đầu thì thấy Tống Mộng khoác áo ngủ, lông mày chau nhẹ lo lắng nhìn cô.
Bà đỡ An Du đứng dậy: “Dì còn chưa ngủ, nghe động tĩnh nên lên đây xem.”
Trên mặt đất là một tấm ảnh gia đình ba người nằm nghiêng ngả, Tống Mộng không biểu cảm nhặt lên đưa tới tay cô: “Con nhớ ba mẹ nên khóc sao?”
An Du lần đầu tiên thấy tấm ảnh này, cũng không biết rơi ra từ hộp sắt nào. Trên đó là một người đàn ông anh tuấn cùng với một phụ nữ xinh đẹp, có nét giống ngũ quan trên khuôn mặt cô bây giờ.
Hai người đan chéo bàn tay ngồi cùng một chỗ. An Du khi ấy sáu tuổi đang mặc một bộ đồ đen, ngồi ở giữa thân thiết ôm lấy cổ ba mẹ, híp mắt cười tươi, khuôn miệng cũng nở nụ cười hồn nhiên hạnh phúc.
Nơi chụp là ở trung tâm công viên, ngày tháng là mùa thu của hai mươi mốt năm trước. Dịch Mỹ Trân nói đây cũng là ngày mà hai người thân thuộc nhất của cô gặp tai nạn qua đời.
An Du lắc đầu phủ nhận, kẹp tấm ảnh vào tập tranh rồi nói: “Con lên tìm kiếm tài liệu rồi không cẩn thận bị ngã, đau quá nên mới khóc thôi ạ.”
Tống Mộng không nghi ngờ cười dịu dàng, giúp cô xoa bóp vết bầm trên eo lưng và cánh tay: “Lát nữa nhớ thoa rượu thuốc lên trước khi ngủ, dì đi xuống trước nhé.”
Tống Mộng chậm bước rời đi, đứng vịn cánh cửa gỗ nhưng vẫn chưa đóng, An Du bỗng cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô chằm chằm đầy hận thù.
Cô ngạc nhiên quay đầu thì chỉ thấy Tống Mộng vẫn nở nụ cười, gõ nhẹ trán cô dặn dò nói: “An An ngủ sớm nha.”
Ảo giác, ảo tưởng, cảnh giác, cô không thể phân biệt được nữa, chỉ ngoan ngoãn đáp vâng dạ.
Khi cánh cửa đuợc khép kín thì An Du cũng lập tức vặn nút khóa trên cửa.
Cảm giác đau thương lập tức biến mất hết, An Du đã bình tĩnh đôi chút. Chiếc điện thoại rung nhẹ trong lòng bàn tay báo hiệu là Trần Thương gọi lại.
An Du kéo trượt thanh nhận nghe, giọng nói của Trần Thương khàn đặc vì thức khuya, vẫn là câu hỏi đó: “Sao vậy?”
Nước mắt ai bên má cô đã khô nhưng vẫn còn vị mặn, khi nói chuyện cảm giác lớp da căng nhẹ.
An Du làm quen một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Em hỏi anh… Thời cấp ba có phải em rất tệ không?”
“…” Trần Thương im lặng vài giây rồi thấp giọng cười, tránh nặng nói nhẹ: “Từ khi trở về Quận Thành em cứ như bị trúng tà vậy.”
Anh hắng giọng, nghe rõ ràng hơn chút, “Không tệ lắm.”
Nút áo bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay trở nên nóng ấm.
Hàng mi như rèm châu đang ngấn nước mắt, An Du cố gắng không làm anh phát hiện ra cảm xúc của mình, hít một hơi nói: “Kỳ nghỉ quá dài.”
“Hửm? Còn hai ngày nữa thì quay lại làm rồi mà.”
Hai ngày, bốn mươi tám tiếng, cô thấy nên thay từ “Thì” bằng từ “Mới” sẽ đúng hơn. Độ đo lường xúc giác hay cảm xúc tùy theo từng người, nói chung thời gian vẫn còn quá dài.
An Du cố ý cười thành tiếng, “Không có gì, em phá giấc ngủ của anh sao.”
Trần Thương biểu tỏ không để ý, đùa nói: “Anh quen rồi, đêm tối trước kỳ nghỉ không phải…”
An Du nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Im miệng, tạm biệt, ngủ ngon nhé.”
*
Cùng một nhiệt độ nhưng hình như Lâm Thành ấm áp hơn Quận Thành đôi chút.
Thời tiết mùng năm Tết mưa tuyết, An Du chỉ có thể mua được vé máy bay chuyến buổi tối.
Cô nói rõ với nhà họ Bùi và Hàn Nam về những hoạt động mùa xuân của <Yêu Ma Ký> cần bộ phận tiếp thị chuẩn bị tài liệu. An Du kết thúc kỳ nghỉ tết sớm hoặc nói cách khác là bắt đầu kỳ nghỉ thật sự.
An Du ngồi trên ghế nhựa cao ở một cửa hàng trước bệnh viện nhân dân Lâm Thành, khuỷu tay chống trên bàn gỗ dài, cắn một miếng bắp ngọt.
Cô gửi định vị của mình cho Trần Thương.
Không tới năm phút thì bóng dáng với khí chất nổi bật quen thuộc đã tiến về phía cô, cánh cửa tự động kéo sang hai bên cùng với tiếng vang ấm áp của chuông điện tử.
Biểu cảm của anh lúc nào cũng bình bình, nụ cười cũng rất nhạt, chỉ có đôi mắt sáng ngời lộ ra kinh ngạc và bất ngờ hiếm thấy: “… An Du.”
An Du đã ăn gần xong, cô ném ruột bắp vào thùng rác, vẫy vẫy tay như thể đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, ngón tay cô chỉ vào sản phẩm bổ dưỡng: “Em… Em mua cho bác.”
Trần Thương một tay cầm quai giỏ đóng gói, một tay nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt giống như sợ lạc, hai người không ai nói tiếng nào băng qua đường.
Nơi góc hành lang tối đen không bóng người, anh mới dùng lực kéo cô rồi ôm cô vào trong lòng. Tay anh đặt ở sau gáy rồi từ từ thuận lên trên: “Sao quay về sớm vậy, xuống máy bay là đi kiếm anh liền à?”
“Anh, lần trước ‘Ngự phong thần hành’* rồi mà…” An Du vùi mắt, mũi, miệng trong lồng ngực ấm áp của anh: “Lần này em chỉ có thể ‘Tự tuyệt kinh mạch’* mới có thể gặp được anh.”
*Ulatr, mợt mỏi với cách chơi chữ của tác giả ghê…
Ngự phong thần hành: đoán được hành tung của người khác, đi trước một bước đánh đòn phủ đầu.
Tự tuyệt kinh mạch: đánh không lại kẻ thù, vứt bỏ quân binh rút lui. Hay còn nói theo cách của nữ chính nghĩa là che dấu hành tung của bản thân.
Trần Thương ngừng cười, ôm chặt hơn, “Đây là phương pháp ví von gì đây?”
“Bản thân trong trò chơi khi không đánh lại quái, em phải tự tuyệt kinh mạch mới có thể quay về chủ thành.” An Du thoát thân, nhướng chân hôn môi anh, vừa lạnh vừa mềm, Trần Thương để mặc cô vuốt ve làm loạn.
Cô vòng tay qua, mặt áp vào bên cổ anh, lông mi lướt trên da anh: “Chủ thành an toàn.”