Chiến ý đột ngột đó lập tức thu hút vô số ánh mắt. Khi nhìn thấy thần ảnh gầy gò đó tất cả đều khựng người lại.
- Hắn muốn làm gì? Lẽ nào muốn tranh đoạt Lôi Đình Tổ Phù?
- Hắn cũng quá ngông nghênh rồi thì phải.
- Giờ không phải lúc thể hiện uy phong.
Không ít người nhìn nhau, tuy lúc này Lâm Động dám đứng ra là rất có dũng khí, nhưng vừa rồi đến Đường Tâm Liên và Châu Trạch cũng bại trong tay chúng, giờ hắn ra tay thì có ý nghĩa gì?
Ngoài việc thảm bại rồi khiến hung danh hai người bọn Từ Tu thơn vang dội thì còn kết quả thứ hai sao?
- Lâm Động sắp ra tay sao?
Khi cả tòa thành xôn xao thì trong chủ điện, ánh mắt vị trưởng lão kia dao động, rồi thở dài, không có nhiều hy vọng lắm.
- Giờ có lo lắng cũng vô ích, chỉ bằng hãy tin rằng hắn sẽ tạo nên kỳ tích.
Ma La bình thản nói.
Đại trưởng lão cười khổ:
- Ta không nghi ngờ năng lực của hắn, nếu là mấy người Đường Tâm Liên, Châu Trạch thì có lẽ hắn không rơi vào thế hạ phong nhưng trước mắt, thực lực của Hỏa Thần và Từ Tu đều mạnh hơn hai người đó...mà Lâm Động lại phải một chọi hai...
Ma La trầm mặc, thực lực của bọn Từ Tu, dừng nói là đệ tử trẻ tuổi, dù là một số cường giả đời trước cũng khó so sánh. Thực lực Lâm Động đúng là rất mạnh, nhưng nếu một chọi hai thì hơi miễn cưỡng. Có điều, lúc này họ còn lựa chọn nào khác không?
Lúc này đành phải tin rằng người thanh niên kia có thể tạo nên kỳ tích mà thôi.
- Quả nhiên hắn muốn ra tay... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cổ Mộng Kỳ ngưng trọng nhìn thân ảnh trong Vô Lượng Kính, môi mím lại, ánh mắt có phần bất lực, nhưng đồng thời cũng có phần ngưỡng mộ. Thủ hỏi trong số nhũng đệ tử trẻ tuổi ở Loạn Ma Hải, có ai sau khi Đường Tâm Liên và Châu Trạch đều thất bại lại dám khiêu chiến đối thủ như sát thần đó nữa?
Người thanh niên đó dường như gầy gò đó nhưng dường như trời có sập xuống cũng chống đỡ được.
Cổ Yên và cổ Nhã ở bên cạnh cũng cười khổ, người thanh niên đó thường xuyên tạo được những việc bất phàm, chỉ là không biết lần này hắn có thể làm dược lần nữa không.
Trong Vô Lượng Kính.
Chiến ý mạnh mẽ xung thiên, thậm chí tầng mây trên không trung cũng bị đánh tan.
Trên Vô Lượng Sơn, mọi người đều giật mình vì thứ chiến ý đó, ánh mắt có phần kinh ngạc đều đổ dồn về thân ảnh đó.
Lôi quang lấp lánh quanh người hắn, Lâm Động lúc này nhìn tựa con lôi long vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ, khí thế kinh người trào dâng lên như thủy triều.
- Lâm Động ca.
Mộ Linh San nhìn Lâm Động, cô bé có thể câm nhận được trong thân thể Lâm Động i là luồng năng lượng trào dâng tựa đại hải.
-Lâm Động...
Đường Tâm Liên quệt máu nơi khóe miệng, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp.
- Tiếp theo cứ để ta, tuy ta không thể nói chắc chắn sẽ thắng nhưng sẽ cố gắng hết
Lâm Động nhìn Đường Tâm Liên, cũng không nói nhiều, cầm Lôi Đe Quyền Trượng quay đi, từng bước tiến lại gần hai người bọn Hỏa Thần.
Đường Tâm Liên nhìn bóng lưng Lâm Động, ánh mắt có phần thất thần, đôi vai gầy gò đó hiện giờ lại đang gánh vác sóng gió cho họ.
Trong mắt Đường Tâm Liên, bóng lưng đó thậm chí còn có cảm giác vững chãi hơn cả Ma La.
- Cẩn thận đấy!
Đường Tâm Liên mím môi, nói.
Nàng không lên tiếng ngăn cản, nàng hiểu rằng lúc này bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được nam tử với chiến ý hùng hồn này.
Lâm Động hơi khựng lại một chút rồi khẽ xua tay rồi bước di, đến khi còn cách Từ Tu khoảng trăm trượng thì dừng lại.
- Hà hà, không còn chỗ nào trốn nữa cuối cùng cũng ra mặt sao?
Hỏa Thần nhìn Lâm Động thích thú với ánh mắt tối tăm.
Từ Tu chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Động, ở đầu ngón tay hắn có hắc quang lấp lánh.
Khí tức của hai kẻ đó đều cực kỳ nguy hiểm. Sau trận đấu vừa rồi cũng không còn ai dám coi thường chúng, nếu không có gì bất ngờ thì chúng sẽ trở thành người lợi hại nhất trong số đệ tử trẻ tuổi của Loạn Ma Hải.
- Lôi Đình Tổ Phù, có lẽ không thể rồi vào tay những sinh vật bẩn thỉu các ngươi.
Lâm Động nhìn thẳng vào Hỏa Thần, nói.
- Loại người chỉ biết nấp sau lưng nữ nhân như ngươi cũng có tư cách nói với ta như vậy sao?
Hỏa Thần nhếch mép cười lộ ra hàm răng trắng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
- Ba người bọn Hoắc Nguyên chết trong tay ta, ngươi cũng sẽ như vậy.
Lâm Động cười.
Hỏa Thần nhếch mép cười, ánh mắt đầy hung ác, rồi hắn quay sang nói với Từ Tu:
- Ngươi đi lấy Lôi Đình Tổ Phù trước đi, tiểu tử này để ta giải quyết.
Từ Tu lạnh lùng nhìn Lâm Động một cái, gật đầu rồi quay người đi.
Lâm Động thấy vậy, nheo mắt rồi lật ty, một đạo quang ấn hiện ra trong lòng bàn tay, rồi nhanh chóng khuếch tán, chỉ trong mười giây biến thành một đạo quang trận hàng nghìn trượng bao trùm cả trời đất.
Phụt phụt!
Quang trận xoay chuyển, một màn sáng phù xuống trùm quanh hai người bọn Từ Tu.
- Lẽ nào ngươi muốn một mình đánh lại hai ta?
Hỏa Thần ngẩng lên nhìn trận pháp đang khuếch tán, khóe miệng nhếch lên châm chọc, hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Động như nhìn một kẻ ngốc.
Hắn thực sự không thể ngờ, Lâm Động lấy đâu dũng khí lại dám một mình đứng ra.
Sắc mặt Lâm Động bình thản, hai mắt nhắm hờ, nguyên lực trào dâng trong kinh mạch, tinh thần lực cũng đang xung kích ra khỏi Nê Hoàn Cung.
Hai luồng năng lượng này hội tụ ở Càn Khôn cổ Trận, trận pháp vận chuyển, hai luồng năng lượng có dấu hiệu hòa lẫn với nhau, dần tỏa ra thứ năng lượng kinh người. ị
- Động thủ, giết hắn đi.) Từ Tu thu lại ánh mắt nhìn trận pháp, khẽ nói.
Hỏa Thần nhún vai, ánh mắt trở nên hung hăng, đôi cánh dơi đầy gai nhọn phía sau vỗ mạnh:
- Nếu hắn đã muốn chết thì hãy cho hắn toại nguyện.
Vừa dứt lời, Hỏa Thần siết tay rồi tung một quyền, hắc quang ngưng tụ thành chùm sáng bắn ra.
- Thôn Diệt Ma Chi!
Ánh mắt Từ Tu lạnh băng, ngón tay vẽ qua bầu trời thành một tia sáng đen quỷ dị, không gian biến dạng, hắc quang xuyên thủng hư không lao vút ra.
Hai đạo công kích, một sáng một tối nhưng đều mang thứ năng lượng đáng sợ đủ để gây trọng thương cho cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành.
Vô số dạo ánh mắt nhìn về công kích dó, không ít người phải thầm than, tên Lâm Động đó quả nhiên không biết trời cao đất dày, làm như vậy không khác gì tìm cái chết.
Hắc quang xuyên thủng không gian, ngay sau đó hiện ra phía trước Lâm Động, cũng ngay lúc đó Lâm Động dột ngột mở mắt, năng lượng hùng hồn trào dâng.
- Càn Khôn cổ Trận, Nghịch Chuyển Diệt Ma!
Lâm Động biến hóa thủ ấn, giọng nói trầm đục vang lên.
Uỳnh uỳnh!
Trên bầu trời, trận pháp dần dần chuyển dộng ngược chiều, ở trung tâm trận pháp bấn ra một cột sáng xuống trước mặt Lâm Động, đâm thẳng vào hai đạo hắc quang
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hắc quang bùng nổ, vô số ánh mắt đều tập trung về đó.
Trước sự chăm chú của vô số ánh mắt, hắc quang dần tan đi, thân ảnh gầy gò tay cầm Lôi Đe Quyền Trượng chầm chậm bước ra.
Tiếng xôn xao lan tỏa, không ít người ánh mắt đầy chấn động.
Đối mặt với công kích liên thủ của Hỏa Thần và Từ Tu, Lâm Động thật sự đã đỡ được.
Hỏa Thần nhìn nhân ảnh đi ra từ trong hắc quang, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, gương mặt hắn lúc này trở nên biến dạng và hung hăng.
- Như vậy mới thú vị.