Tuy ba người Lâm Động đã biến mất nhưng vô số ánh mắt trong Dị Ma Thành vẫn sững sờ nhìn về hướng đó, cuộc đại chiến kinh thiên động địa vẫn đang hiện lên trong đầu bọn họ.
Chẳng ai ngờ được sự việc hôm nay lại biến thành thế này chỉ vì một đệ tử Bát Nguyên Niết Bàn của Đạo Tông!
Không chỉ ba đại Chưởng giáo Nguyên Môn, Chưởng giáo Đạo Tông xuất đầu lộ diện, mà còn có cả cường giả thần bí thực lực khủng bố nữa. Những cường giả Thần Long thấy đầu không thấy đuôi ấy, vì một Lâm Động mà lần lượt hiện thân!
Điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất là dù ba đại Chưởng giáo Nguyên Môn đich thân ra tay nhưng vẫn không thể giữ chân được ba người Lâm Động. Lời cuối cùng Lâm Động để lại trước khi đi, nghe qua có vẻ nực cười nhưng chẳng ai cười nổi. Dù sao thì ai cũng hiểu, một người thoát được khỏi tay ba đại Chưởng giáo Nguyên Môn sẽ có tiềm lực đáng sợ ra sao?
Loại người như vậy, một khi đã thoát đi thì như thả hổ về rừng. Có lẽ sau này, khi Lâm Động quay trở lại Đông Huyền Vực, có lẽ Nguyên Môn sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt!
Chu Thông năm đó cũng khiến thể diện Nguyên Môn mất hết cả, mà Lâm Động hiện nay lại càng khó đối phó. Quan trọng hơn là hắn thoát khỏi tay của ba đại Chưởng giáo, mà điều này Chu Thông năm xưa cũng không làm được!
Từ mức độ nào đó mà nói, Lâm Động còn nguy hiểm hơn cả Chu Thông!
- Ha ha, tiểu tử đó sẽ không chết dễ dàng đâu! Trong một năm mà tu luyện được Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức đó, đúng là không làm xấu thanh danh của bản tọa! Ha ha… ta rất hiếu kỳ khi hắn quay lại Đông Huyền Vực sẽ đạt đến mức nào?
Trên không trung, khe nứt không gian cũng dần khép lại, một tràng cười truyền ra vang khắp bầu trời.
- Rốt cuộc các hạ là ai?
Sắc mặt Thiên Nguyên Tử tối lại nhìn về phía khe nứt nói.
- Ha ha, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt! Lúc đó bản tọa cũng muốn gặp mặt ba người. Tên tiểu tử đó nói thế nào cũng là người tiếp nhận truyền thừa của ta, nếu hôm nay không phải bản thân ở nơi xa thì bản tọa sẽ không để ba người được nước làm tới thế này đâu!
Khe nứt dần biến mất, mang theo cả tràng cười vang vọng.
Sắc mặt ba người Thiên Nguyên Tử tối sầm. Chuyện hôm nay không chỉ chưa được giải quyết triệt để mà ngược lại còn để lại đại họa về sau, đồng thời cũng khiến thanh danh của Nguyên Môn tổn hại cực lớn.
- Chưởng giáo đại nhân, trận pháp chuyển dịch đó đã bị phá hỏng, ba tên đó cũng đã sức cùng lực kiệt, chắc chắn không thể chống chọi lại được sức mạnh của không gian. Ta nghĩ chắc chắn bọn chúng thập tử nhất sinh!
Thạch Đồng nhìn vẻ mặt tối sầm của Thiên Nguyên Tử cười lấy lòng, nói.
- Ta không cần thập tử nhất sinh, ta cần chắc chắn phải chết! Tên tiểu tử đó không phải loại tầm thường, nếu hắn sống sót, chắc chắn là đại họa!
Thiên Nguyên Tử lạnh lùng nhìn hắn, nói.
- Truyền lệnh xuống, truy nã ba người bọn Lâm Động, không chỉ ở Đông Huyền Vực, cả những địa vực khác cũng thông báo truy nã. Người nào cung cấp thông tin, cho tùy chọn vũ kỹ của Nguyên Môn!
Ngữ khí Địa Nguyên Tử âm u nói.
- Tuân mệnh!
Nụ cười trên mặt Thạch Đồng đông cứng lại, ánh mắt có phần khủng hoảng gật đầu lia lịa.
- Ta muốn xem xem tiểu tử hắn có thể sống đến bao giờ?
Mái tóc dài màu bạc của Nhân Nguyên Tử tung bay trong gió, ánh mắt lạnh băng, giọng nói âm u khiến người khác lạnh run người.
Bọn chúng nói không hề có ý giấu diếm, nên ai cũng có thể nghe thấy, lập tức có những tiếng xôn xao nổi lên, hiển nhiên điều kiện của Nguyên Môn khá hấp dẫn.
Trong những tiếng ồn ào đó, bỗng nhiên một thiếu nữ mặc váy đen bước ra, trên gương mặt xinh đẹp đó là vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt đầy hàn khí trừng trừng nhìn ba người Thiên Nguyên Tử.
- Thanh Đàn!
Thần Khôi thấy vậy vội vàng đi theo bảo vệ nàng.
- Kiếp này nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ san bằng Nguyên Môn!
Trước bao ánh mắt chăm chú nhìn mình, thiếu nữ hắc y nhìn ba người bọn Thiên Nguyên Tử chằm chằm, giọng nói lạnh thấu xương đem theo hận ý vang lên trong không trung.
- Xem ra ngươi và tên tiểu tử đó có quan hệ không vừa. Nếu đã vậy, Thạch Đồng, bắt lấy ả!
Nhân Nguyên Tử nhíu mày rồi nói.
- Rõ!
Thạch Đồng nghe vậy lập tức gật đầu bay tới, lao tới:
- Nha đầu không biết điều, lúc này ngoan ngoãn đứng yên một bên được rồi, dám hiện thân đúng là không biết tốt xấu!
Thần Khôi thấy Thạch Đồng ra tay, sắc mặt tối sầm, định kéo Thanh Đàn ra sau thì bị nàng đẩy ra. Thanh Đàn cứ đứng yên đó chờ công kích của Thạch Đồng.
- Thanh Đàn!
Sắc mặt Thần Khôi kịch biến.
Thế nhưng khi Thạch Đồng vừa đến gần nàng trong phạm vi vài trượng, không gian trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên tách ra, một chùm hắc quang bắn thẳng lên người hắn.
Bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó thân hình Thạch Đồng tựa chim gãy cánh rơi thẳng xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Biến cố đột ngột này khiến vô số người sững người. Vẫn chưa xong sao?
- Sức mạnh này!
Ba người Thiên Nguyên Tử đồng tử đều co rút lại, nhìn chăm chăm về khe nứt, thốt lên từng chữ:
- Hắc Ám Điện Chủ?
- Thiên Nguyên Tử, ta tìm mấy trăm năm nay mới có được một đệ tử bảo bối hoàn hảo như vậy. Nếu nó có chút tổn thương nào, hắc hắc, thì Nguyên Môn các ngươi hãy đợi Hắc Ám Điện tuyên chiến đi!
Tiếng cười khàn khàn vọng ra từ khe nứt, sau đó hắc quang bắn ra biến thành một lão giả hắc bào, đội mũ đen.
Lão giả này hiện ra lập tức sắc trời tối lại, mọi ánh sáng đều biến mất, thứ hắc ám này thuần túy đến mức khiến người ta sợ hãi.
- Đó là Điện chủ Ba Huyền của Hắc Ám Điện tại Bắc Huyền Vực!
Lão giả hắc bào vừa xuất hiện, cả không gian đều vang lên những tiếng kinh ngạc, rõ ràng là danh tiếng của người này cũng vang dội khắp nơi.
- Thì ra đó là đệ tử của Điện chủ. Nếu đã biết thì đương nhiên Nguyên Môn ta sẽ không mạo muội như vậy. Chuyện vừa rồi là Nguyên Môn ta lỗ mãng rồi!
Đồng tử Thiên Nguyên Tử co rút lại, nhìn lão giả hắc bào kia rồi cười nhạt, nói.
Tuy lão giả hắc bào kia cũng chỉ là Chuyển Luân Cảnh nhưng lão ta có Hắc Ám Tổ Phù, sức mạnh của nó mạnh mẽ thâm sâu khó lường, ngay cả Thiên Nguyên Tử cũng phải dè chừng.
Lão giả hắc bào cười nhạt, rồi quay sang nhìn thiếu nữ phía sau:
- Theo ta về!
- Sư phụ cũng ở đây, tại sao lại không ra tay?
Thanh Đàn nhìn Ba Huyền, cắn môi chất vấn.
- Đại ca ngươi có tiềm lực phi phàm, hơn nữa lại có Thôn Phệ Tổ Phù, việc hôm nay coi như một sự rèn luyện với hắn, muốn trở thành cường giả chân chính không thể thiếu sự rèn luyện. Đạo Tông tuy tốt nhưng không phù hợp với hắn. Sự bình ổn ở nơi đó sẽ làm mòn đi sự sắc bén của hắn, chỉ ở khoàng trời bên ngoài mới dung nạp được hắn!
Ba Huyền cười nhạt, giải thích.
Thanh Đàn nắm chặt tay, khẽ nói:
- Sau khi về, cho con đến Hắc Ám Tài Phán!
- Ngươi quyết định rồi sao?
Ba Huyền nghe vậy, ánh mắt lập tức hiện lên hỷ sắc, để cô nàng đệ tử hoàn hảo này kế thừa y bát của mình, ông ta đã tiêu tốn không ít tâm tư.
- Con đã nói rồi, kiếp này nhất định phải san bằng Nguyên Môn!
Thanh Đàn lại nhìn về phía bọn Thiên Nguyên Tử, giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt ba kẻ bọn chúng thì tối sầm lại.
- Sau khi trở thành Điện chủ của Hắc Ám Điện thì ngươi chính là Vương mới của Hắc Ám Điện, mọi ý nguyện của ngươi, chẳng ai cản trở được, kể cả ta!
Ba Huyền xoa đầu nàng, mỉm cười nói.
- Đa tạ sư phụ!
Ánh mắt lạnh lùng của nàng thiếu nữ cuối cùng có chút ấm áp, khẽ nói.
- Đi thôi, cùng ta về!
Ba Huyền gật đầu, vung tay lên, khe nứt hắc ám lại xuất hiện, sau đó hắc quang bao trùm lấy Thanh Đàn và Thần Khôi, thân hình lão bay vào trong biến mất.
- Không ngờ nha đầu đó lại là đệ tử đắc ý của Ba Huyền!
Lão giả lam bào nhìn khe nứt hắc ám, khẽ cảm thán.
- Nha đầu đó được vào Hắc Ám Tài Phán, xem ra sau này rất có khả năng trở thanh Điện chủ Hắc Ám Điện, lần này Nguyên Môn gây nên rắc rối không nhỏ rồi!
Ứng Huyền Tử gật đầu, ánh mắt có chút bâng khuân, kết quả hôm nay tuy không phải xấu nhất, nhưng cũng không phải tốt với bọn họ, dù sao thì Lâm Động cũng bị ép đi mất rồi!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn Ứng Huyền Tử, cũng thở dài, sau đó cúi đầu nhìn nàng thiếu nữ không biết đã mở mắt ra từ bao giờ.
- Tỉnh rồi à?
Ứng Tiếu Tiếu thấy thế, vội quan tâm hỏi.
Thế nhưng, trong đôi mắt vốn rất linh động của nàng thiếu nữ kia lại mất đi vẻ linh hoạt thường ngày, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu, hỏi:
- Hắn đi rồi à?
Ứng Tiếu Tiếu cũng chỉ biết gật đầu, cười gượng:
- Nhưng có lẽ không sao đâu, hắn vốn mệnh lớn!
Ứng Hoan Hoan lặng lẽ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn Ứng Huyền Tử rồi nhìn sang chỗ khác.
- Nếu hắn chết, muội sẽ báo thù cho hắn!
Thiếu nữ đó bay đi, mái tóc bay phấp phới trước ánh nắng, nơi ngọn tóc lấp lánh màu lam lạnh lẽo.
Ứng Huyền Tử nhìn thân ảnh của con gái, gương mặt tối lại, trong ánh mắt của ông tràn đầy vẻ thất vọng.
- Ta đã làm sai thật sao?
Ứng Huyền Tử đau xót nghĩ, gương mặt dường như già đi nhiều, vì Tông phái này, ông đã phải hy sinh quá nhiều thứ…
Đệ tử mình xem trọng nhất bị Nguyên Môn giết chết, ông không thể báo thù. Giờ ngay cả đứa con gái ruột cũng thất vọng về ông như vậy…
- Cha, Hoan Hoan chỉ hơi giận dỗi một chút, rồi sẽ tốt thôi!
Ứng Tiếu Tiếu có chút đau lòng, lên tiếng an ủi.
Ứng Huyền Tử lắc đầu cười khổ, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói:
- Sai người đến Vương triều Đại Viêm, thông báo cho Lâm gia biết tin, sau đó phái người bảo vệ thật tốt người thân của Lâm Động!
- Vâng!
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu.
- Được rồi, về Tông!
Ứng Huyền Tử lại cười khổ, sau đó vung tay quay người đi. Các đệ tử Đạo Tông cũng trầm mặc theo sau. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
o0o
- Kết thúc thế này sao?
Trên lầu các, mỹ phụ nhìn người của các phương dần giải tán, cũng khẽ thở dài. Sự việc hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp Đông Huyền Vực, đến lúc đó có lẽ cái tên Lâm Động sẽ được tất cả mọi người biết đến.
- Hắn sẽ trở về!
Một giọng nói khẽ vang lên, mỹ phụ thoáng khựng người, quay lại nhìn Lăng Thanh Trúc. Bên dưới tấm mạng, nàng đang nở nụ cười khuynh nước khuynh thành.
- Hắn sẽ trở lại, đến lúc đó Nguyên Môn sẽ phải hối hận về những gì bọn chúng làm hôm nay!
Nàng hiểu gã thanh niên đó có sức chịu đựng và nghị lực đến mức nào. Hắn đi ra từ một Vương triều Hạ cấp, đi đến Đông Huyền Vực, những gì hắn phải trải qua không ai có thể tưởng tượng được!
Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên nhìn về nơi Lâm Động biến mất, môi khẽ mím lại:
- Khi ngươi trở lại Đông Huyền Vực chắc chắn sẽ là vương giả trở lại. Đến lúc đó làm nữ nhân của ngươi cũng có sao?
- Lâm Động, hãy sống cho tốt, rồi hãy quay lại!