Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão cũng rất khách khí với Ứng Huyền Tử, tuy đây là mói quan hệ phần lớn là vì Lâm Động, nhưng thực lực của Ứng Huyền Tử cũng không hề kém, đáng để họ tôn trọng.
- Chưởng giáo nói về chuyện Nguyên Môn đi. Bọn ta vừa về từ Yêu Vực, vẫn chưa rõ rốt cuộc là sao
Nhắc đến Nguyên Môn, ánh mắt Lâm Động lóe hàn quang lạnh băng.
- Một năm trước Nguyên Môn phát động chiến tranh, nhưng lúc đó chúng chỉ ra tay với từng siêu cấp tông phái, hơn nữa còn tìm không ít lý do. Những siêu cấp tông phái khác tuy bất mãn với sự bá đạo của Nguyên Môn nhưng không muốn vì người khác lại đắc tội với Nguyên Môn.
Ứng Huyền Tử cười khổ, nói tiếp:
- Nhưng nào ngờ không lâu sau Nguyên Môn lại càng thêm điên cuồng, trực tiếp tuyên chiến với tất cả siêu cấp tông phái. Điều chấn kinh đó là thực lực Nguyên Môn tăng mạnh đến đáng sợ, số lượng siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng tăng vọt. Những tông phái khác căn bản không thể chống đỡ, cuói cùng đều bị công phá. Đến nay Đông Huyền Vực trừ những tông phái đầu hàng Nguyên Môn ra thì chỉ còn Đạo Tông ta và Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
- Nửa năm trước Nguyên Môn phái đi một lượng lớn quân tấn công Đạo Tông, chỉ cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng có đến năm người. Lần đó may có Hoan Hoan chặn được ba tên, tuy cuối cùng ngăn được bước chân địch nhưng Hoan Hoan cũng bị thương.
Ứng Huyền Tử nói.
- Trong ba kẻ đó có Triệu Khuê đúng không? Đã bị ta giết rồi.
Lâm Động cười.
- Giờ gặp lại thì chúng không phải đối thủ của ta.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, khóe miệng hơi nhướn lên. Tuy miệng nói vậy nhưng hàn khí tỏa ra từ người nàng dường như nhạt hơn.
- Có điều, những Chúc Lê clg của Nguyên Môn có một số kẻ khí tức không ổn định, không giống như tăng cấp một cách vững vàng mà giống như cưỡng ép vậy.
Lâm Động cười, rồi trầm ngâm nói.
- Ừm.
Ứng Huyền Tử gật đầu, rồi cười khổ:
- Nhưng dù vậy cũng rất đáng sợ rồi. Thực lực Chuyển Luân Cảnh nếu là trước đây cũng đủ làm thủ lĩnh một tông phái.
- Có lẽ chúng mượn sức mạnh của dị ma.
Lâm Động chậm rãi nói.
- Dị ma?
Sắc mặt Ứng Huyền Tử hơi thay đổi, đến tầng thứ này đương nhiên ngài biết một số tin tức về dị ma, cũng biết sự đáng sợ của chúng.
Ứng Hoan Hoan chau mày, ánh mắt lóe dị quang.
- Khi ở Loạn Ma Hải ta đã từng gặp Tam Tiểu Vương thế hệ trước của Nguyên Môn, phát hiện trong cơ thể chúng đều có ma chủng. Sau đó Nguyên Môn phái người truy sát ta, trong đó cũng có sức mạnh của dị ma.
Lâm Động khẽ nói.
- Nguyên Môn thật quá đáng. Ép người đi rồi còn phái người truy sát!
Ứng Huyền Tử giận dữ, tuy Lâm Động nói rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng biết chắc chắn đã có một trận thảm chiến.
- Hà hà, không sao, dù sao người bọn chúng phái đến chết hết rồi.
Lâm Động lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ba tên lão cẩu đó thì sao? Thực lực hiện nay như nào?
Ứng Huyền Tử khựng người, rồi cười thầm, thì ra nói ba cự đầu của Nguyên Môn:
- Ba người bọn Thiên Nguyên Tử căn bản chưa lộ diện kể từ khi chiến tranh bắt đầu.
- Chưa lộ diện?
Lâm Động kinh ngạc.
- Ừm.
Ứng Huyền Tử sắc mặt ngưng trọng, gật dầu. Sự đáng sợ rõ ràng không khiến người ta lo lắng, cái thật sự đáng sợ đó là thứ khủng bố chưa biết đến. Sự việc ở Đông Huyền Vực đã lớn như vậy nhưng ba chưởng giáo của Nguyên Môn lại biến mất không tung tích, điều này khiến người ta phải bất an.
- Hơn nữa theo một số tin bọn ta có, dường như gần đây Nguyên Môn có một vài hành động lớn. Ta cảm thấy là nhằm vào Đạo Tông ta. Nguyên Môn với chúng ta vốn là hận tận xương tủy, nhưng chúng ta vẫn kiên trì, làn này đều có hành động nữa chắc chắn chúng sẽ có thủ đoạn hủy diệt Đạo Tông.
Ứng Huyền Tử nói.
- Có điều tạm thời chúng chưa biết tin Lâm Động quay về. Với thực lực hiện nay chúng ta cũng không sợ chúng.
Ứng Tiếu Tiếu cười, có chi viện lớn như Lâm Động, Đạo Tông cũng không cần phải thấp thỏm như trước nữa.
- Hành động lớn sao?
Lâm Động cười khảy:
- Nếu đã vậy thì phải gặp mặt chút.
Ứng Huyền Tử gật đầu, Lâm Động hiện nay hiển nhiên không phải một tiểu đệ tử Đạo Tông năm xưa nữa. Khí phách và thực lực của hắn đều vượt qua chưởng giáo là ngài. Có Lâm Động ở đây, dường như bản thân Ứng Huyền Tử cũng có thêm lòng tin.
- Được, chỉ cần Nguyên Môn dám đến thì Đạo Tông ta sẽ triệt để tranh cao thấp với chúng, giải quyết ân oán…
Mấy người Ứng Huyền Tử sau khi nói chuyện với Lâm Động xong cũng rút lui. Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão cũng đi theo họ. Nhưng không biết vô tình hay cố ý mà họ để lại hai người Lâm Động và Ứng Hoan Hoan.
Sau khi mọi người đi rồi, không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống.
Lâm Động nhìn thân ảnh mảnh mai của nữ hài bên cảnh, rồi nhìn mái tóc màu lam lạnh, hàn khí bao quanh nàng, hắn khẽ thở dài:
- Nàng đã dùng qua nhiều sức mạnh không thuộc về mình.
Ngữ khí có chút trách móc, nhưng nhiều hơn là sự đau lòng.
Nghe thế, Ứng Hoan Hoan trợn mắt nhìn hắn rồi khẽ nghiến răng:
- Muội còn cách nào khác nữa? Huynh không có ở đây, muội phải bảo vệ Đạo Tông chứ. Hơn nữa, nếu muội vẫn chỉ biết giương mắt nhìn huynh rơi vào tử cảnh mà mình lại chẳng làm được gì, muội thà biến mình thành ngọn núi băng không chút tình cảm gì còn hơn.
Nói đến cuối cùng giọng nói nàng bé đi nhiều, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
- Vậy thì sau này để ta bảo vệ nàng là được, ít dùng thứ năng lượng đó đi.
Lâm Động cười.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động lông mày nhướn lên vui mừng, nhưng lại quay mặt đi:
- Muội không tin người đánh ngất muội vào lúc quan trọng.
Nha đầu này thù dai thật.
Lâm Động cười bất lực. Lúc đó ta cũng phải liều mạng, đánh ngất muội vẫn hơn là để muội thấy ta bị giết.
- Tóc của muội có biến trở lại được không?
Lâm Động nhìn mái tóc của Ứng Hoan Hoan, thầm thở dài rồi nói.
- Tại sao? Huynh chê muội xấu?
Ứng Hoan Hoan quay phắt lại, giận dữ nhìn Lâm Động.
Lâm Động cười khan lắc đầu lia lịa. Hắn biết có lẽ Ứng Hoan Hoan cũng đã biết điều gì đó, nhưng vì biết nên nàng mới mẫn cảm như vậy.
Ứng Hoan Hoan hơi cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng lên khẽ nói:
- Huynh rất lâu rồi không về Đạo Tông, muội đưa huynh đi dạo.
Nói rồi nàng đi trước, ánh mắt Lâm Động có phần phức tạp, rồ cũng chậm bước theo sau.
Hai người tản bộ trong Đạo Tông, trên bầu trời là rất nhiều dòng đan hà đang chảy ầm ầm. Thỉnh thoảng lại có một đoàn đệ tử Đạo Tông bay qua, nhìn hai người với ánh mắt thích thú, phía xa còn vọng lại tiếng cười
Lâm Động cũng bất lực với những ánh mắt ấy, còn Ứng Hoan Hoan đi phía trước hắn nửa bước thì khá hưởng thụ, thậm chí gương mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười hút hồn.
Có điều, Lâm Động nhìn thân ảnh đó, mái tóc dài phản chiếu ánh nắng, hắn cũng cười, cảm giác này rất tốt.
- Huynh có biết tại sao không?
Ứng Hoan Hoan bỗng dừng bước, ngoảnh lại, chỉ tay về phía trước, gương mặt vô cùng dịu dàng.
Lâm Động ngẩng lên, chỉ thấy một dòng đan hà bắt ngang, trong đó là một cái cây khổng lồ, tỏa ra năng lượng trong phạm vi trăm trượng quanh nó. Trên cành cây cũng có rất nhiều trái quả to cỡ nắm đây, bên trong tỏa ra một luồng năng lượng dồi dào.
- Đây là…Tiên Nguyên Cổ Thụ?
Lâm Động kinh ngạc, rồi mừng rỡ nói
- Ừm.
Ứng Hoan Hoan cười, xuất thần nhìn ngọn cây, vào khoảnh khắc ấy hàn khí quanh người nàng đã biến mất hoàn toàn. Nàng lúc này giống như thiếu nữ nhí nhanh hoạt bát năm đó.
Ánh mắt Lâm Động cũng có phần phức tạp, năm đó để đoạt được chủng tử của Tiên Nguyên Cổ Thủ, thiếu nữ một mình ở lại chặn cường địch, nhưng sau đó đã được hắn cứu về.
Tính ra, Tiên Nguyên Cổ Thủ là thành quả của cả hai người.
Hai người đứng dưới cây trầm mặc, nét mặt dịu dàng, bất giác hoàng hôn đã xuống.
Lâm Động dần tỉnh lại, khẽ vỗ lên vai Ứng Hoan Hoan, cười:
- Muội còn muốn đứng bao lâu nữa?
Thấy cây gỗ này làm gián đoạn mất tâm trạng hiếm có, Ứng Hoan Hoan trợn mắt nhìn hắn.
- Đi nào, đến Hoang Điện một chuyến.
Lâm Động vươn vai nói.
- Việc đã hứa, lâu như vậy rồi phải làm thôi.
- Việc đã hứa?
Ứng Hoan Hoan khựng người, rồi có phần buồn cười, nói:
- Huynh nói Đại Hoang Vu Bi? Hổ thẹn huynh vẫn còn nhớ, đã quá hẹn hai năm rồi, nếu không có muội thì Đại Hoang Vu Bi bị huynh lấp chết rồi!
Lâm Động bối rối, việc này đúng là hắn không phải, cũng may có Ứng Hoan Hoan trợ giúp…
- Muốn giải quyết tên Dị Ma Vương bên dưới Đại Hoang Vu Bi thì cần sức mạnh của hai tổ phù. Giờ có lẽ được rồi.
Lâm Động nói.
- Tổ phù sao…muội cũng có một cái.
Ứng Hoan Hoan nói, đưa bàn tay ra, chỉ thấy hoa tuyết tụ lại trong lòng bàn tay, một cái phù văn cổ xưa hiện ra.
- Đây là…
Đồng tử Lâm Động không kìm được mà co nhỏ lại.
- Băng Tổ Phù?
- Đi nào, đi giải quyết rắc rối.
Ứng Hoan Hoan lật tay, Băng Tổ Phù biến mất, nàng cũng không nhìn Lâm Động, quay người đi luôn.
- Đợi đã.
Lâm Động đột nhiên gọi, Ứng Hoan Hoan quanh lại nhìn hắn.
- Muội…
Lâm Động nhìn đôi mắt lam lạnh của nàng, tay bất giác siết chặt:
- Muội…sẽ mãi mãi là Ứng Hoan Hoan, đúng không?
Ứng Hoan Hoan không trả lời, sâu lắng nhìn Lâm Động, mãi lâu sau mới nhướn môi, hai tay chắp sau lưng, nhảy lò cò về phía trước rồi cười:
- Cái đó còn phải xem biểu hiện của huynh.