- Năm ngàn ba trăm vạn!
- …
Lâm Động nhìn những đại thế lực không ngừng ra giá, năm ngàn vạn với bọn họ cũng là con số không nhỏ rồi.
Vì thế khi giá được hét lên đến năm ngàn năm trăm vạn thì đã có một vài đại thế lực ngồi xuống không cam tâm, nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của bọn họ hiển nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ngọn Ngân tháp đó.
Xem ra ai cũng hiểu rằng có được ngọn tháp đó trên Đấu giá hội chưa phải đã thật sự có nó, cùng lắm chỉ là có được một cơ hội mà thôi!
Lâm Động nhìn xung quanh, hiện giờ chỉ còn lại ba đại thế lực là Tà Phong Động Thiên, Càn Khôn Động Thiên và Ảo Ma Tông, rõ ràng là ba thế lực này đều không muốn từ bỏ.
Cái giá vốn đã cao, sau một cuộc tranh giành cuối cùng đã lên tới sáu ngàn một trăm vạn, mà người ra giá cuối cùng chính là Tà Phong Động Thiên.
- Đúng là có tiền!
Lâm Động cười nhạt.
- Hắc hắc, Tạ Diêm huynh quả nhiên tài lực dồi dào. Ngọn Ngân tháp này tuy có thể liên quan đến động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh, nhưng dù sao vẫn chưa xác định chắc chắn, vậy mà huynh đã dùng giá đó để mua, đúng là rất có khí phách!
Châu Càn chép miệng, cười khẽ với Tạ Diêm.
- Đa tạ Châu Càn huynh nhắc nhở! Nhưng ta nghĩ nó rất đáng!
Tạ Diêm cười như không cười, trong lòng hắn đã có nộ hỏa, nếu không phải vì Châu Càn thì giá cả đâu cao đến mức này.
Châu Càn cười, khẽ nói:
- Vậy thì chúc mừng Tạ Diêm huynh! Có điều… rất hy vọng huynh có thể thuận lợi đem nó về đến Tà Phong Động Thiên!
Khi nói ra câu này, nụ cười của Châu Càn có chút quái dị. Đồng thời những đại thế lực khác cũng khẽ nhếch môi, dửng dưng dựa người vào ghế, nhưng đôi mắt hơi cụp xuống lại có chút hàn ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đương nhiên Tạ Diêm cảm nhận được những ánh mắt cổ quái kia, hắn chỉ nhàn nhạt cười:
- Vậy chúng ta cứ đợi xem!
Trên sân khấu, Đường Đông Vũ nhìn cuộc tranh giành đó cũng khẽ cười:
- Nếu không ai ra giá cao hơn nữa, vậy thì ngọn Ngân tháp này thuộc về Tà Phong Động Thiên với giá sáu ngàn một trăm vạn Huyền Nguyên Đan!
Cả Đấu giá trường vang lên những tiếng ồn ào, nhưng điều cổ quái là sắc mặt rất nhiều người đều rất kỳ quái, sâu trong ánh mắt đầy sự tham lam.
- Đi thôi, đấu giá kết thúc rồi!
Lâm Động nheo mắt, nhìn Tạ Diêm một cái rồi đứng dậy nói với Mộ Linh San.
- Ừm!
Mộ Linh San gật đầu. Cô bé cũng hiểu, tuy đấu giá đã kết thúc, nhưng trò vui thật sự lúc này mới bắt đầu. Trong mấy ngày tới, hiển nhiên người của Tà Phong Động Thiên sẽ đau đầu lắm đây.
o0o
Lâm Động đưa Mộ Linh San ra khỏi Đấu giá trường rẽ vào Thiên Thương Các. Hắn phải lấy thứ hắn có được trong Đấu giá hội.
Được thị nữ dẫn đường, Lâm Động và Mộ Linh San vào đợi trong phòng khách quý, sau đó thân ảnh yểu điệu của Đường Đông Vũ xuất hiện.
- Lâm Động huynh, Địa Tâm Sinh Linh Tương của huynh bán được tất cả một ngàn năm trăm vạn Huyền Nguyên Đan, trừ đi Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch và thứ huynh đã đấu giá, còn lại chừng này.
Đường Đông Vũ cười, đưa cho Lâm Động một cái túi Càn Khôn.
- Những thứ huynh mua, trừ cái xác khô thì còn lại đều ở trong này!
- Làm phiền cô nương rồi!
Lâm Động gật đầu, sau đó nhìn sang Mộ Linh San. Mộ Linh San ngẩng đầu lên nhìn Đường Đông Vũ cười hi hi:
- Tỷ tỷ sợ ta không có tiền mua cái xác đó đúng không?
Đường Đông Vũ có chút bối rối, nhưng dù sao nàng cũng phản ứng nhanh, khẽ vuốt gương mặt Mộ Linh San cười:
- Tuy cái xác đó giá không phải rẻ, nhưng vẫn chưa đến mức khiến tỷ tỷ thấy đau lòng, cùng lắm thì ta giúp Lâm Động huynh số tiền đó là được!
- Nha đầu muội đừng đùa nữa!
Lâm Động lắc đầu bất lực.
Mộ Linh San cười hi hi, vung tay lên, một cái túi Càn Khôn hiện ra, đưa cho Đường Đông Vũ:
- Đây, hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan!
Đường Đông Vũ nhận lấy, cũng không kiểm tra đưa luôn cho thị nữ phía sau, sau đó vẫy tay, một vài người khiêng quan tài thủy tinh ra.
Lâm Động nhìn cỗ quan tài với ánh mắt có chút kích động. Hắn bước tới gần, khẽ sờ lên đó. Mơ hồ hắn có thể cảm nhận được những luồng lực thôn phệ mỏng manh từ cái xác đó truyền ra.
- Lâm Động huynh, cỗ xác khô này khá kỳ quái, bất cứ thứ năng lượng nào đến gần nó đều biến mất một cách quỷ dị. Nếu huynh muốn làm gì với nó thì cũng phải cẩn thận một chút!
Đường Đông Vũ nhắc nhở.
- Đa tạ!
Lâm Động gật đầu cười, sau đó vung tay lên thu hồi cỗ quan tài vào túi Càn Khôn, Thôn Phệ Tổ Phù ở trong cơ thể hắn, hắn không lo Thôn Phệ Thiên Thi lại có dị biến gì.
- Dường như Lâm Động huynh rất hiểu về cái xác này?
Đường Đông Vũ khẽ hỏi.
- Cũng không hẳn!
Lâm Động trả lời mập mờ. Cũng may Thôn Phệ Thiên Thi quá hiếm có, nếu không phải nhờ Nham thì hắn cũng không biết nó lại được luyện chế từ Thôn Phệ Tổ Phù. Nếu để Thiên Thương Các biết được mình đã bán đi cái xác sánh ngang với cường giả Chuyển Luân Cảnh thì có lẽ ngay Các chủ Thiên Thương Các cũng sẽ xông ra mất…
Vì thế chuyện này vẫn không nên để ai biết thì hơn!
Đường Đông Vũ nhận ra hắn không muốn nói, cũng chỉ cười biết vậy, nàng hỏi thế cũng chỉ vì tò mò mà thôi, dù sao thì Thiên Thương Các đã dùng đủ mọi cách cũng không tra được lai lịch của nó.
- Đúng rồi Lâm Động huynh, mấy ngày tới có lẽ Thiên Thương Thành sẽ rất hỗn loạn, huynh nên cẩn thận một chút!
Đường Đông Vũ do dự một chút rồi nói.
Đến nay ngọn Ngân tháp kia đã rơi vào tay Tà Phong Động Thiên, mà những đại thế lực khác chắc chắn không cam tâm, mà bối cảnh của bọn họ cũng không sợ đắc tội Tà Phong Động Thiên, vì thế nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay giành lại ngọn Ngân tháp, nếu vậy thì sẽ có một trận chiến đẫm máu rồi!
- Đa tạ Đường cô nương đã nhắc nhở, không còn việc gì nữa vậy ta về trước!
Lâm Động ôm quyền với Đường Đông Vũ rồi cũng không ở lại thêm, đưa Mộ Linh San đi.
o0o
Khi vừa bước ra khỏi cửa Thiên Thương Các thì thấy một đoàn người đang đi tới, hắn nhận ra đó là đoàn người của Tà Phong Động Thiên, đi đầu tiên chính là Tạ Diêm!
Khi Lâm Động nhìn thấy Tạ Diêm thì hắn cũng nhìn thấy Lâm Động, ánh mắt hắn lóe hàn quang, nhàn nhạt cười:
- Ngươi vẫn dám xuất hiện trước mặt ta, gan cũng không nhỏ a!
- Hắc hắc, giờ người gặp rắc rối không phải ta! Đợi bao giờ ngươi thuận lợi mang thứ đó ra khỏi Thiên Thương Thành rồi hãy nói. Xem ra mấy ngày tới sẽ có trò vui xem rồi!
Lâm Động nhìn Tạ Diêm cười thích thú, sau đó hắn cũng không nói thêm, bước đi thẳng.
- Tên khốn kiếp!
Sắc mặt Tạ Diêm vô cùng khó coi nhìn Lâm Động đi qua, nắm tay hắn siết chặt lại. Nếu không phải tình hình hiện tại khá đặc thù thì hắn đã không nhịn được mà ra tay rồi.
- Đi thôi, Thiếu Động chủ, mau lấy đồ rồi chúng ta còn phải tính kế thoát thân!
Lão giả hắc y bên cạnh khẽ nói.
Tạ Diêm hít sâu một hơi rồi gật đầu. Hắn biết lúc này đang bị vô số kẻ nhằm vào, đúng là không thể dây dưa với Lâm Động được.
o0o
Lâm Động dẫn Mộ Linh San ra khỏi Thiên Thương Các, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, phía xa dường như đang có một tầng mây đen đang bao phủ.
- Sắp có trò vui rồi!
Lâm Động xoa xoa tay cười nhạt. Bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới có manh mối về tấm Tổ Phù thứ hai, sao có thể từ bỏ được?