Ba thân ảnh này đương nhiên là ba người Lâm Động đang rời khỏi Viễn Cổ Chi Địa để đến trung tâm Chiến trường Viễn Cổ.
Chiến trường Viễn Cổ vô cùng rộng lớn, địa vực Tây Bắc chẳng qua chỉ là một mảnh rất nhỏ trong đó. Đương nhiên, không gian rộng lớn như vậy rất khó để đi hết chỉ trong một năm.
Hiện giờ Lâm Động muốn vào khu vực trung tâm của Chiến trường Viễn Cổ hiển nhiên cũng không thể chỉ hai ba ngày.
- Trên đường đến trung tâm Chiến trường Viễn Cổ có thành Vạn Tượng. Đó là một trong số ít những tòa thành nhất định phải đi qua. Ở đó tụ tập rất nhiều cường giả từ khắp nơi, cường giả vào Niết Bàn Bảng ở đó không phải hiếm. Đương nhiên đó cũng là nơi bọn chúng ta phải đến nếu muốn vào trung tâm.
Trên đường đi, Lâm Động nhìn xung quanh rồi quay ra nói với hai người bên cạnh.
Tiểu Viêm gãi đầu cười, trong mắt hiện lên sự nóng lòng mong chờ. Hắn vốn rất hiếu chiến, giao đấu với cường giả đối với hắn là chuyện rất thú vị.
Tiểu điêu nghe thế cũng không nói gì, khi nhìn xung quanh không biết vì sao mà cặp mày hơi nhăn lại.
- Tiểu Viêm, trong Bạch Hổ Điện, ngươi đạt được truyền thừa gì vậy?
Lâm Động không thèm để ý đến nét mặt của Tiểu điêu, nhìn Tiểu Viêm hỏi.
- Một bộ vũ kỹ không rõ nông sâu ra sao, tên Bạch Hổ Bàng Tinh Giám.
Tiểu Viêm cười nói.
- Bạch Hổ Bàng Tinh Giám?
Lâm Động gật gù, chắc trong Bạch Hổ Điện không có tàn ảnh cường giả như Thanh Trĩ. Nhưng như thế cũng là bình thường, ở nơi đây có một lão yêu quái cấp độ biến thái như Thanh Trĩ cũng đã rất ghê gớm lắm rồi. Nếu ở ba điện còn lại cũng có thì thực lực của Liên minh Thiên Cương này quá khủng bố rồi.
Sau khi hỏi về cơ ngộ của Tiểu Viêm trong Bạch Hổ Điện, Lâm Động cũng không hỏi thêm gì nữa, rồi bỗng nhận ra nét mặt quái lạ của Tiểu điêu, khẽ hỏi:
- Tiểu điêu, ngươi sao vậy?
Tiểu Viêm cũng quay sang nhìn, sau khi nhìn thấy cặp mắt nheo lại thành hai đường cong có phần nguy hiểm. Bằng vào cảm ứng đặc thù giữa Yêu thú với nhau dường như khiến hắn hiểu ra điều gì, đột ngột dừng lại, cây thiết côn xuất hiện trong tay, thân hình to lớn đứng chắn trước mặt Lâm Động.
Lâm Động nhíu mày, tinh thần lực hùng hồn nhanh chóng lan tỏa, có điều chẳng thấy điều gì lạ. Nhưng việc này không chỉ không khiến Lâm Động thở phào mà sắc mặt hắn càng thêm nặng nề hơn.
Đôi mắt tử hắc sắc của Tiểu điêu lấp lánh, gương mặt tuấn mỹ tà dị hơi tối lại, rồi hắn cười lạnh:
- Dường như bọn chúng ta đang bị kẻ nào đó nhằm vào rồi!
Nghe vậy, đồng tử Lâm Động co rút lại. Suốt dọc đường đi hắn không hề cảm nhận được bất cứ điều gì dị thường, điều này có nghĩ là gì? Thực lực của kẻ đó ắt phải mạnh đến mức hắn không thể phát hiện ra! Điều này không phải người bình thường có thể làm được!
- Có thể ép hắn ra mặt không?
Lâm Động khẽ nói, ánh mắt có hàn quang lóe lên. Hắn không ngờ vừa rời khỏi Viễn Cổ Chi Địa đã bị kẻ khác theo dõi, điều này khiến hắn có phần khó chịu.
Tiểu điêu cười lạnh gật gù, rồi nắm mạnh một cái, một mảng quang mang tử hắc sắc bắn ra từ lòng bàn tay rồi biến thành một tấm lưới ánh sáng bao trùm lấy cả không gian xung quanh.
Phụt phụt!
Tấm lưới ánh sáng dường như mang trong mình sức mạnh hủ thực rất lớn, vừa xuất hiện mà không khí cũng bùng nổ thành những trận khói trắng.
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của ba người Lâm Động, tấm lưới tử hắc sắc bao trùm lấy hư không. Thế nhưng khi tấm lưới đó sắp thu gọn lại thì không gian bỗng trở nên méo mó, một luồng sáng chói lóa bùng phát đánh bật tấm lưới ánh sáng ra.
Tấm lưới bị đáng bật ra, hai thân ảnh khá quỷ dị vụt hiện ra trong không trung. Cả hai đều được bao bọc bên trong hắc ảnh cho nên không ai nhìn rõ được dung mạo. Nhưng khi vừa nhìn thấy hai thân ảnh thần bí đó, sắc mặt Lâm Động kịch biến. Bởi vì đó chính là hai người thần bí mà hắn đã gặp trong Niết Bàn Phần Thiên Trận ở Viễn Cổ Bí Tàng.
- Bị phát hiện rồi sao?
Ánh mắt Lâm Động dần trở nên nặng nề hơn, hắn cảnh giác giống như là sắp gặp phải địch thủ lớn vậy. Hắn hiểu rõ sự lợi hại của hai kẻ thần bí kia. Dù hiện giờ thực lực của hắn là Tam Nguyên Niết Bàn, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự nguy hiểm từ hai kẻ kia phát ra. Dù cảm giác nguy hiểm đó đã ít hơn so với lần đầu gặp nhưng rõ ràng bọn họ không phải tầng thứ mà bọn Chúc Thiên Hỏa có thể sánh được.
- Thật đáng kinh ngạc, các ngươi lại có thể phát hiện ra bọn ta!
Hai thân ảnh lơ lửng trên không trung, dưới ánh hắc quang, hai cặp mắt sắc lạnh nhìn bọn Lâm Động, chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không biết hai vị là thần thánh phương nào, tại sao lại đi theo bọn ta?
Lâm Động dần thu lại sự kinh ngạc, nét mặt bình tĩnh nói.
- Ha, tiểu tử, hà tất phải giả ngu, bọn chúng ta đã gặp nhau trong Niết Bàn Phần Thiên Trận đấy thôi.
Một hắc ảnh cười lạnh nói.
- Tuy không nhớ dung mạo của ngươi nhưng khí tức thì bọn ta nhớ rõ ràng!
- Lần đó ngươi chạy nhanh như thế chắc đã nghe được điều gì rồi phải không?
Hắc ảnh kia cũng cười nham hiểm nói.
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng. Tuy hắn không rõ rốt cuộc hai kẻ này muốn gì nhưng chắc cũng là một âm mưu không hề nhỏ. Khi ấy bị hắn bắt gặp, bọn chúng vẫn luôn ở trong Viễn Cổ Chi Địa thật ra chính là để đợi hắn mà thôi.
- Hai tên giả thần giả ma kia, bọn ta chẳng có hứng thú gì với chuyện của các ngươi, các ngươi đừng có đến gây sự. Hai bên nước sông không phạm nước giếng, đừng có làm quá, đừng tưởng Điêu gia ta không có cách xử lý các ngươi!
Tiểu Viêm không nói câu nào, thân thể to lớn bước lên trước, gương mặt vốn hồn hậu lập tức trở nên hung tàn, toàn thân toát lên sát khí.
- Hê hê, khẩu khí lớn thật! Ngay cả đám người của Vương triều Siêu cấp cũng không dám nói với bọn ta như thế, ngươi là cái thá gì?
Một kẻ trong số đó nở nụ cười nham hiểm, ngữ khí đầy chế giễu.
- Tưởng rằng các ngươi đánh bại được người của Vương triều Siêu cấp là có thể tự coi mình là nhất ở Chiến trường Viễn Cổ này sao?
Kẻ còn lại cũng cười một cách quái dị.
Tiểu điêu nheo mắt, hắn không nổi giận, chỉ là trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười cổ quái, rồi thân hình bỗng bay vút đi để lại một đạo tàn ảnh quỷ dị.
Xoẹt!
Tốc độ của Tiểu điêu như chớp giật, chỉ nháy mắt đã xuất hiện phía dưới hai thân ảnh kia, năng lượng tử hắc sắc dâng trào biến thành đôi cánh tựa lưỡi đao sắc lạnh ánh lên những tia hàn quang.
Vào khoảnh khắc đôi cánh đó hiện ra, sắc mặt hai hắc ảnh kia cũng thay đổi. Bởi vì bọn chúng cũng cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, bàn tay nắm chặt lại, kim quang trào ra từ bên trong biến thành một tấm lá chắn.
Keng!
Đôi cánh sắc lạnh chém mạnh xuống lá chắn kim sắc, tia lửa tóe ra, tấm lá chắn lập tức xuất hiện những vết rạn, hai hắc ảnh cũng lùi nhanh ra sau, ánh mắt có phần nặng nề.
Uỳnh!
Khi bọn chúng vừa lùi ra sau, kình phong cuồng bạo bỗng cuộn lên từ phía trên, một cây thiết côn khổng lồ cùng với một luồng sức mạnh to lớn đang đập xuống.
- Hừ!
Những đòn công kích liên tiếp hiển nhiên đã khiến hai kẻ thần bí kia nổi giận. Một kẻ nắm chặt tay, kim quang ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn biến thành một cây chùy khổng lồ, vung lên đánh về phía thiết côn.
Ầm!
Những đường gợn sóng năng lượng lan tỏa ra khắp nơi, thiết côn bị đánh bật ra sau, Tiểu Viêm phải bước vài bước mới đứng vững được, gương mặt càng trở nên hung tợn.
- Kim Thân Ngưng Vật!
Lâm Động nhìn tấm lá chắn và cây chùy tạo thành từ kim quang mà hai kẻ thần bí kia biến ra, ánh mắt càng trở nên nặng nề hơn. Đó là dùng năng lượng của Niết Bàn Kim Thân ngưng tụ lại thành thực chất, chỉ có điều năng lượng đó chỉ có cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn mới miễn cưỡng điều khiển được.
- Trước mặt Điêu gia ta mà chơi trò đó, các ngươi quá non nớt đấy!
Gương mặt Tiểu điêu trở nên lạnh lẽo. Hắn mở miệng ra, quang mang tử hắc sắc trào ra, cuối cùng biến thành hình một cái miệng khổng lồ như muốn nuốt gọn trời đất, lao tới hai hắc ảnh với tốc độ chóng mặt.
Lâm Động cảm nhận được bên trong cái miệng đen ngòm đó có một thứ năng lượng tương tự Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng không thuần túy như thế, dường như nó có pha lẫn thứ gì đó.
- Thôn Thiên Ma Quang!
Tiểu điêu hét lên một tiếng, quang mang tử hắc sắc lại tiếp tục cuồn cuộn, những nơi nó đi qua ban ngày hóa thành ban đêm, thanh thế kinh người.
Sau khi phục hồi nhục thân, cuối cùng Tiểu điêu cũng được thể hiện sức mạnh vốn có của mình!