Động tác của Thần La không hề che giấu nên Cổ Vân Thiên ở bên cạnh cũng nhìn thấy rõ ràng, hắn khựng lại một chút rồi ngạc nhiên hỏi.
- Khi tranh đoạt Sinh Sinh Huyền Linh Quả ở Huyền Linh Đảo, tên đi cùng Ngụy Tùng chính là sư đệ của Thần La, cuối cùng bị Lâm Động giải quyết rồi!
Cổ Yên giải thích.
- Hả?
Mấy người Cổ Vân Thiên sững người, nhất thời chép miệng, không ngờ một người nhìn có vẻ hiền hòa này lại dám giết cả đệ tử của Tà Cốt lão nhân!
- Thế thì Lâm Động huynh nếu gặp phải Thần La thì phải cẩn thận một chút. Tuy quan hệ giữa sư huynh đệ bọn chúng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng cùng là môn hạ của Tà Cốt lão nhân…
Cổ Vân Thiên nhắc nhở.
Lâm Động gật đầu cười. Thực lực của Thần La đúng là không vừa, nhưng muốn lấy mạng Lâm Động hắn thì có lẽ chưa đủ.
- Đúng rồi, rốt cuộc Tà Cốt lão nhân có thực lực thế nào?
Lâm Động bỗng hỏi.
Việc hắn giết Từ Vẫn nếu để Tà Cốt lão nhân biết thì chắc chắn lão sẽ không ngồi yên, hiển nhiên sẽ đích thân ra tay. Với sự nguy hiểm ẩn tàng này, Lâm Động cảm thấy tìm hiểu được một chút tình hình thì tốt hơn.
- Tà Cốt lão nhân cũng có danh khí không nhỏ ở Hải vực Thiên Phong, bản thân cũng được Tà Phong Động Thiên xem trọng. Mấy năm trước hắn đã đạt đến cảnh giới Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn. Theo Cổ gia bọn ta được biết thì hai năm nay lão cũng thử đột kích Tử Huyền Cảnh, nếu thành công thì có lẽ lại là nhân vật nổi trội của Hải vực Thiên Phong rồi.
Nét mặt Cổ Vân Thiên có chút nặng nề nói.
Lâm Động nheo mắt, cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Nếu Tà Cốt lão nhân chỉ là Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn thì hắn cũng không quá sợ hãi, dù không đánh lại được thì hắn cũng có thể chạy thoát. Nhưng nếu lão là Tử Huyền Cảnh thì có chút khó khăn rồi…
Cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh, cấp bậc Sinh Huyền Cảnh thì Sinh Khí hòa nhập với nguyên lực khiến nguyên lực dồi dào như đại dương, khi chiến đấu chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng tỏa ra uy năng cực lớn. Hơn nữa Sinh Khí còn có khả năng trị thương thần kỳ, dù có bị đứt tay chân cũng có thể tái sinh. Cường giả có thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn, nhục thể gần như ở trạng thái bất diệt.
Nếu nói Sinh Huyền Cảnh tăng cường khả năng chịu đựng của bản thân thì Tử Huyền Cảnh lại tăng cường sức sát thương. Trước thứ Tử Khí đó, mọi vật đều không thể tồn tại, sức phá hoại vô cùng khủng bố! Hơn nữa nếu thân thể bị Tử Khí xâm thực thì dù là Sinh Khí cũng không thể phục hồi được. Cũng có nghĩa là Sinh Khí không hề có tác dụng trị thương trước Tử Khí!
Đó cũng là điều khiến cường giả Tử Huyền Cảnh có thể áp đảo cường giả Sinh Huyền Cảnh!
Vì thế nếu Tà Cốt lão nhân thật sự đột phá được Sinh Huyền Cảnh thì Lâm Động sẽ rất đau đầu.
Lâm Động nhíu mày, sau đó rất nhanh liền giãn ra. Hiện giờ không phải lúc nghĩ những điều đó. Dù sao đến khi ra khỏi Hồng Hoang Tháp, hắn cũng sẽ rời khỏi đây. Loạn Ma Hải vô cùng rộng lớn, một Tà Cốt lão nhân cũng không thể một tay che cả bầu trời. Thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn cũng chỉ khiến lão có thể ra oai ở Hải vực Thiên Phong, nếu đến nơi khác chắc chắn cũng chẳng mấy ai sợ hắn!
Nghĩ vậy, Lâm Động cũng thu lại ánh mắt nhìn Thần La, sau đó ngồi xuống chỗ của Cổ gia, chờ Võ hội bắt đầu.
Thần La thấy vậy cũng cười nhạt, cũng không có động thái khiêu khích nữa. Đến lúc đó nếu gặp phải, đích thân động thủ sẽ tốt hơn!
- Đó chính là kẻ đã giết Từ Vẫn huynh sao? Ha ha, Thần La huynh không cần nổi giận, hắn không chạy được đâu!
Ngụy Chân nhìn Lâm Động rồi cười nói.
- Tên phế vật đó bị giết cũng là vì hắn vô dụng, nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của ta, việc này mà truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của ta. Vì thế thù này ta vẫn phải báo cho hắn!
Lời nói của Thần La không có chút tình cảm nào đối với người gọi là sư đệ kia, sự vô tình đó khiến người của Ngụy gia cũng chỉ biết cười khan.
Ngụy Chân khẽ gật đầu, quét mắt ra xung quanh rồi nói:
- Cổ Vân Thiên của Cổ gia đã trọng thương không thể ra trận. Hiển nhiên Ngụy gia chúng ta sẽ giành thắng lợi dễ dàng thôi. Chỉ là giành chức Quán quân thì có chút rắc rối!
Nghe thấy thế, vẻ mặt Thần La cũng hiện chút nặng nề, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi. Ở đó có một khu quảng trưởng rộng lớn, phía cuối là một tòa Thạch tháp cổ xưa tỏa ra thứ khí tức Hồng Hoang.
Đó chính là Hồng Hoang Tháp, mà ở đó có Thân Đồ gia, Thiết Tu La Thân Đồ Tuyệt cũng trấn thủ ở nơi đó!
Cao ngạo như Thần La cũng thấy dè chừng với vị cường giả trẻ tuổi uy danh hiển hách này!
o0o
- Đó là người của Tống gia, thấy nam tử lam y ở hàng đầu không? Đó là Tống Thành, đệ tử có thực lực mạnh nhất của Tống gia, thực lực cũng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong.
- Đằng kia là Tô gia, người dẫn đầu là Tô Nham. Người này cũng có chút kỳ lạ, năm năm trước hắn gần như đứng hạng bét trong Tô gia, nhưng sau đó tìm được một Cổ tàng, lấy được truyền thừa, chỉ trong năm năm đã trở thành đệ tử mạnh nhất Tô gia!
Tiếp đó cũng có người của hai đại Gia tộc còn lại xuất hiện, Cổ Yên cũng nhẫn nại giới thiệu đối thủ cho Lâm Động.
Lâm Động nghe vậy cũng nhìn sang, Tống Thành mặc lam y, phong độ ngời ngời, khí chất không tệ, có thể coi là mỹ nam tử hạng nhất.
Còn Tô Nham so với Tống Thành có chút bình thường, hắn rất ốm, nhưng đôi mắt thì rất có thần. Bề mặt da lộ ra dưới lớp áo tạo một cảm giác rất cứng rắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hiển nhiên Lâm Động có hứng thú với Tô Nham hơn, người bỗng nhiên biến đổi từ mức tầm thường trở thành nhân vật kiệt xuất, từ trước đến nay đều không phải người đơn giản. Lâm Động cũng có thể nhận ra chắc chắn Tô Nham khó đối phó hơn Tống Thành.
- Không hổ là Ngũ Đại Gia Tộc của Hải vực Thiên Phong, những đệ tử trẻ tuổi này đều là nhân vật xuất sắc!
Sau khi quan sát một lượt, Lâm Động cảm thán. Hiển nhiên Võ hội lần này sẽ có rất nhiều điều bất ngờ thú vị.
o0o
Thời gian dần trôi đi trong không khí sôi sục đó, nhưng Võ hội không bắt đầu ngay, mà dưới sự khống chế của Ngũ Đại Gia Tộc, các sàn đấu đã bắt đầu diễn ra những trận đánh giao hữu giữa cường giả của thế lực các phương.
Không ít cường giả muốn thể hiện thực lực để thu hút sự chú ý của Ngũ Đại Gia Tộc. Tuy khi vào Gia tộc sẽ mất chút tự do, nhưng lại có điều kiện tu luyện ưu việt.
Lâm Động cũng không chút hứng thú với sự giao lưu đó, hắn ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi mặt trời lên cao, tiếng huyên náo mới dần dịu đi, đột nhiên hắn cảm nhận thấy Cổ Mộng Kỳ ở bên cạnh đứng dậy.
- Bắt đầu rồi sao?
Lâm Động khẽ mở mắt ra.
Cũng đúng vào lúc ấy, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thấy trên không trung ở quảng trường có một vài lão giả đứng lơ lửng trên đó, là người của Thân Đồ gia!
- Võ hội mỗi năm đều diễn ra, chắc chắn quy tắc cũng không cần nói nhiều nữa, vẫn như cũ, bốc thăm chọn đối thủ. Mỗi Gia tộc chọn ba người thi đấu!
Tiếng nói hùng hồn của lão giả vang vọng khắp không trung.
Lão ta vừa dứt lời thì có một vòng sáng bay lên từ lòng bàn tay, trong đó là bốn lá thăm ánh sáng đang xoay tròn.
Phụt!
Vòng ánh sáng xuất hiện, Cổ Mộng Kỳ lập tức đứng dậy, đồng thời còn người của ba Gia tộc khác, bọn họ đều giơ bàn tay ra, hấp lực bùng phát, hút một lá thăm về chỗ của mình.
Khi lá thăm chui ra khỏi vòng sáng thì cũng có tia sáng kéo dài ra, đến khi rơi vào tay Cổ Mộng Kỳ thì tia sáng ấy nối liền với một lá thăm khác, lá thăm của Tô gia!
Lâm Động nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Nham đang cầm lá thăm. Hắn cũng nhìn Lâm Động, nở nụ cười đầy chiến ý.
- Trận đấu đầu tiên đối thủ của Cổ gia là Tô gia!