Cũng có người của Dương Thành đã biết qua về cuộc đại chiến tối hôm trước, Lâm Động giết được một cường giả Bán Bộ Niết Bàn, điều này đã khiến họ rất kinh ngạc, nhưng với cục diện trước mắt, chỉ có thực lực bấy nhiêu đó là chưa đủ.
Vì thế, khi Liễu Nguyên và Lăng Chí cùng nhìn Lâm Động thì có không ít người đều có phần nghi ngờ. Họ không nghi ngờ rằng Lâm Động không có thực lực mạnh mẽ, nhưng với họ thì còn lâu mới có thể chống chọi được với cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự.
Trên không trung cách đó không xa, Hoa Vân và Ô Mặc cũng kinh ngạc nhìn thân ảnh đó, cặp mày đồng thời khẽ nhíu lại, chắc là đã cảm nhận được Lâm Động chỉ có thực lực của Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, đồng thời bọn chúng cũng không hiểu ý của hai người Liễu Nguyên. Lẽ nào lại muốn một người chỉ Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong đến giúp?
- Chúng định làm gì vậy?
Hoa Vân nheo mắt, tiếng lẩm bẩm có phần chế giễu.
Nhưng Ô Mặc thì chau mày. Không biết tại sao hắn cứ cảm thấy thân ảnh đó dường như rất quen nhưng lại không nhớ được từng gặp ở đâu.
Trên đỉnh một ngọn núi gần Lôi Nham Cốc, một đạo thân ảnh duyên dáng bay ra, ánh mắt hờ hững nhìn cuộc đối đầu ngoài Lôi Nham Cốc, rồi ánh mắt khẽ chuyển sang đạo thân ảnh trẻ tuổi phía sau, khẽ nói:
- Khá thú vị a!
Trong đoàn người Dương Thành, Lâm Động thân là nhân vật chính của sự việc, hiển nhiên đã bị cảnh tượng bất ngờ đó làm cho sững sờ. Nhìn vô số ánh mắt đang gắn chặt vào mình, cặp mày Lâm Động bất giác nhíu lại, rồi ngẩng lên nhìn về phía Liễu Nguyên và Lăng Chí.
Thấy ánh mắt của Lâm Động, Liễu Nguyên thầm cười khổ. Hành động trước đó của hắn hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. Hắn cứ có cảm giác Lâm Động còn ẩn giấu nhiều điều nên khi hết cách mới không kềm được mà nhìn về phía Lâm Động.
Nhưng khi sực tỉnh thì hắn mới hiểu cục diện lúc này khó khăn đến mức nào. Đối mặc với áp lực của hai Vương triều Cao cấp, dù Lâm Động có bản lĩnh thật thì lẽ nào có thể cứu vãn cục diện? Đương nhiên, dù có cười khổ thì nhìn cũng nhìn rồi, Liễu Nguyên chỉ đành mở miệng nói:
- Lâm Động huynh, đều là người Dương Thành cả, lúc này nếu chung tay hợp tác có lẽ mới có thể có được lợi ích.
Nghe những lời của Liễu Nguyên, sắc mặt Lăng Chí có phần cổ quái, lẽ nào hắn cho rằng chỉ cần Lâm Động ra tay là khiến hai Vương triều Cao cấp kia rút lui?
Lâm Động trầm mặc, mắt nhìn về hai Vương triều một trắng một đen gây áp lực khiến người ta ngạt thở kia. Lôi Nham Cốc lần này dẫn đến một trận dung thế này có phần hơi bất ngờ với hắn. Áp lực mà hai Vương triều Cao cấp này gây ra ngay Lâm Động cũng phải cảm thấy nặng nề. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, nếu hai Vương triều này muốn đối phó với hắn thì hắn sẽ chống đỡ rất gian nan.
Hắn biết mục đích của hai đại Vương triều này chắc chắn là Viễn Cổ Bí Thược, vì thế dù hiện giờ hắn không nói gì, nhưng khi tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược chắc chắn hai bên sẽ có xung đột.
Nhưng nếu lúc này hắn khoanh tay đứng nhìn người của Dương Thành bị hai Vương triều này dọa cho rút lui, thì khi tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược ở Lôi Nham Cốc chắc chắn hắn sẽ phải đơn độc đối diện với hai thế lực to lớn này.
Vì thế nếu có thể giúp người của Dương Thành vào Lôi Nham Cốc, dù có gây ra chút hỗn loạn nhưng cũng có thể khiến hai đại Vương triều kia phân tâm, với Lâm Động mà nói đó cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Khi Lâm Động trầm mặc thì ở quanh đó, đám người Ma Thiết cũng đang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Bất giác Lâm Động đã trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng trong đoàn người Dương Thành, thậm chí có thể so sánh với đám Liễu Nguyên.
Vô số ánh mắt dừng lại trên người Lâm Động. Những người ở đây đều không muốn quay về tay trắng thế này, nhưng dưới sức ép của hai đại Vương triều Cao cấp, họ chẳng có sự lựa chọn nào khác. Vì thế có không ít người cuối cùng đã đặt hy vọng cuối cùng vào Lâm Động. Dường như họ chờ đợi kỳ tích như đêm hôm qua một lần nữa xuất hiện.
Không khí ngưng đọng kéo dài đến mấy phút, cuối cùng cặp mày nhăn tít của Lâm Động đã giãn ra, rồi chân hắn giẫm một cái, thân hình bay lên rồi xuất hiện ở vị trí hàng đầu của đám người.
Hành động đó của Lâm Động đã khiến người Dương Thành xôn xao, không ít người có sắc mặt rất phức tạp, họ vừa trông đợi kỳ tích, nhưng cũng rất lí trí nói với bản thân rằng, dù Lâm Động có ra mặt thì cũng không thể thay đổi hiện thực tàn khốc này…
- Hai vị tin ta không?
Lâm Động nghiêng đầu nhìn Liễu Nguyên và Lăng Chí, đột nhiên nói. Nghe thế hai người khựng lại nhìn nhau, rồi cẩn thận hỏi:
- Huynh định làm thế nào?
- Đánh cược một phen, ta có năm phần thắng!
Lâm Động bình thản nói.
- Năm phần thắng…
Tuy không biết Lâm Động đánh cược điều gì nhưng tỷ lệ thắng đó cũng khiến Liễu Nguyên hai người đó thấy không tệ rồi. Dù sao cứ giằng co thế này, khi hai đại Vương triều này động thủ thì có lẽ họ thật sự sẽ tan tành.
- Dù sao cũng đã đến nước này, nếu Lâm Động huynh muốn thì cứ thử xem sao!
Trầm ngâm một lúc Liễu Nguyên trầm giọng nói. Cứ kéo dài thế này cũng không phải cách, đến đêm thì e sẽ khó khăn hơn.
Lăng Chí ở bên cạnh cũng gật đầu.
Thấy hai người cũng đồng ý, Lâm Động khẽ thở ra một hơi rồi bước ra nhìn hai đạo thân ảnh trên không trung. Dù khoảng cách xa nhưng thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hai người đó, cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền.
- Hai vị đều là nhân vật có danh tiếng, nếu muốn người Dương Thành bọn ta rút đi cũng không phải không được. Có điều, ta lại muốn đánh cược với hai vị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giọng nói trầm của Lâm Động vang lên.
- Hình như các ngươi không có tư cách để đánh cược!
Hoa Vân cười nhạt, nói.
- Hai đại Vương triều liên thủ thực lực đúng là rất mạnh. Nhưng hãy tin ta, chó cùng dứt giậu, thỏ đến bước đường cùng cũng biết cắn người. Bọn ta đã trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được đây, nếu các vị thật sự muốn cản trở, dù có thắng thì chắc chắn cũng phải trả giá. Lôi Nham Cốc có thể hấp dẫn các vị đến thì chẳng ai biết được xung quanh đây liệu cũng có Vương triều khác đang ẩn nấp không. Nếu các vị có tổn thất gì ở đây có lẽ cũng không phải chuyện tốt.
Lâm Động nói rất bình tĩnh, tựa như chẳng cảm thấy áp lực gì từ Hoa Vân vậy.
Nghe thấy, Hoa Vân và Ô Mặc nheo mắt nhìn về hãy sơn mạch gần Lôi Nham Cốc. Những gì Lâm Động nói cũng là điều họ đang lo lắng, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng đằng sau, trên thế gian này có lẽ chẳng ai muốn làm bọ ngựa cả, đám người Hoa Vân cũng vậy.
- Nói xem ngươi muốn cược cái gì?
Hoa Vân và Ô Mặc nhìn nhau, ánh mắt lóe lên chút hứng thú rồi nói.
Nghe khẩu khí của hai người đó, khóe miệng Lâm Động khẽ nhếch lên, hắn vung tay áo, một đạo kình phong nổi lên, trên mặt đất cách đó khá xa hiện lên một vòng tròn khoảng mười trượng.
- Không có gì phức tạp cả, một trong hai vị đứng trong vòng tròn tiếp một chiêu của ta, nếu bị ta đánh bật ra khỏi vòng thì ta thắng, ngược lại hai vị thắng.
Lâm Động nói rất nhẹ nhàng nhưng sự chấn động của câu nói đó đủ để dùng từ rung chuyển trời đất để hình dung. Khi hắn vừa dứt lời, trong đoàn người Dương Thành lập tức phát ra vô số tiếng hít vào hơi khí lạnh, vẻ mặt ai cũng rất hoảng hốt.
Một người chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong lại nói với một cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính rằng, ngươi có thể tiếp một chiêu của ta thì ngươi thắng, thật khiến người ta thấy buồn cười.
Họ không phủ nhận đêm qua Lâm Động quả thực rất mạnh, nhưng bấy nhiêu cũng không thể là cái để hắn ngông cuồng như thế! Đó là cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự, thậm chí ngay Liễu Nguyên, Lăng Chí cũng phải liên thủ mới miễn cưỡng chống chọi được.
Trong tiếng xôn xao, Liễu Nguyên và Lăng Chí cũng há hốc miệng, khi nghe Lâm Động nói thế, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ chính là, lẽ nào tên này đang trêu ngươi?
Sắc mặt Lăng Chí trở nên khó coi, hắn nhìn Liễu Nguyên mãi hồi lâu mà không nói được lời nào.
- Nói thì cũng đã nói ra rồi, để xem hắn làm thế nào?
Lúc này Liễu Nguyên cũng chỉ còn cách liều thôi. Dù sao chuyện này cũng coi như do hắn gây ra, giờ điều hắn có thể làm chỉ là chờ đợi kỳ tích mà thôi.
- Hà hà, thú vị!
Hai người Hoa Vân trên không trung cũng khựng lại một lúc mới chợt tỉnh, quan sát Lâm Động với ánh mắt giễu cợt rồi không nhịn được bật cười. Cuộc đánh cược này với họ quả thực quá nực cười.
- Hai vị đã quyết định xem ai ra mặt chưa?
Lâm Động làm như chẳng biết đến vô số ánh mắt nghi ngờ đang nhìn mình, hắn nhìn hai người Hoa Vân, nói.
- Để ta!
Hoa Vân nhìn thì thấy Ô Mặc nhún vai, thế là hắn bước ra. Nhưng hắn không vào trong vòng, mà là đứng giữa không trung, chắp hai tay sau lưng, trong giọng nói thản nhiên đó toát lên sự kiêu ngạo không hề che giấu.
- Cũng không cần phải vào trong cái vòng đó, ta cứ đứng ở đây, nếu ngươi một chiêu có thể đánh ta phải lùi lại, Lôi Nham Cốc này cho người Dương Thành các người ra vào! Nhưng nếu ngươi không làm được, thì lập tức đem đám người này đi, nếu không hai đại Vương triều bọn ta sẽ dùng biện pháp mạnh, tự lo cho mình đi!