Nhìn khu di tích Viễn cổ rộng lớn đến mức nhìn không thấy tận cùng này, trong mắt Lâm Động cũng toát lên một vẻ kinh ngạc không giấu nổi. Chợt trong lòng thầm than, cái tông phái Viễn cổ này ở thời đại đó, không ngờ lại lớn mạnh đến mức khủng khiếp như thế này. Quy mô như thế này, quả thực gần giống như một đất nước nhỏ.
- Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, trong đó tồn tại không ít những bí ẩn. Thiết nghĩ cho dù trong những năm gần đây đã có không ít người đến nơi này, nhưng tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khám phá triệt để hết được.
Tiểu điêu ngồi trên vai Lâm Động, nhìn về di tích ngập tràn hương vị cổ xưa kia, nói.
Lâm Động gật gật đầu. Nếu muốn khám phá cặn kẽ địa hình phức tạp này, thời gian phải tiêu hao e rằng sẽ không hề ngắn. Tuy rằng trong những năm gần đây Đại Hoang Cổ Bi đã bị không ít người tiến vào, nhưng chỉ vội vã tìm kiếm bảo vật qua loa, làm gì có thời gian cẩn thận tìm kiếm khắp nơi ở đây?
- Cũng không biết rằng các thế lực của Tứ đại Tông tộc và đám Đại Ma Môn, Âm Khôi Tông, Võ Minh đã đến nơi này chưa. Diện tích ở đây quá lớn, vốn không cách nào để dò xét hết được.
Lâm Động tự lẩm bẩm một mình.
- Đừng quan tâm đến bọn chúng nữa. Tìm Thôn Phệ Tổ Phù trước đã, Bản mệnh Linh phù của ngươi chính là từ trong thác ấn của Thôn Phệ Tổ Phù mà ra, chắc chắn sẽ có chút cảm ứng với nó.
Tiểu điêu vẫy vẫy móng vuốt, nói.
- Ừm!
Nghe vậy, Lâm Động cũng gật gật đầu, khẽ vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm liền chuyển động lôi dực, nhanh chóng bay vào trong di tích tông phái rộng lớn đó.
Đảo một vòng phía trên khu di tích, Lâm Động nhìn vô số những đại điện bị năm tháng mài mòn, toát lên một nét cổ xưa, cũng không khỏi thở dài. Tông phái lớn mạnh như thế này cũng khó tránh được dòng chảy của năm tháng a.
Khi Lâm Động giảm tốc độ bay quanh phía trên di tích, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua trong di tích khổng lồ đó. Thiết nghĩ hẳn cũng là một số nhân vật quen đường xông đến nơi đây trước. Nhưng hắn lại vốn không chủ động xông đến bắt chuyện.
Người đến đây không phải độc hành hiệp thì cũng là đội ngũ có thế lực, đối với người ngoài tất nhiên là sẽ không tin tưởng, đến lúc đó ngược lại không đạt được hay ho gì, còn gây nên không ít rắc rối không cần thiết.
- Tiểu Viêm, đợi đã!
Cùng với việc phi hành từ từ dò xét này, kéo dài gần khoảng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng của Tiểu Viêm, trong lòng đột nhiên chấn động. Ánh mắt hắn chợt chuyển hướng đến phía xa xa. Ở nơi đó, có một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, trên ngọn núi có không ít cổ tháp tu luyện đặc biệt. Mà xét theo quy mô của các cổ tháp đó, có lẽ không phải là đệ tử bình thường của tông phái có thể hưởng thụ được.
Hơn nữa từ trong sơn thể hùng vĩ đó, Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung của Lâm Động không ngờ lại phát ra một tia ba động chậm rãi. Mặc dù ba động đó cực kỳ nhỏ bé, nhưng Lâm Động lúc này luôn luôn chăm chú quan sát từng động tĩnh của Bản mệnh Linh phù, cho nên vẫn có thể phát giác được sự biến hóa này một cách rất nhạy bén.
- Có động tĩnh à?
Tiểu điêu cũng cả kinh, chợt vội vàng hỏi.
- Dường như có chút dấu tích!
Trong mắt Lâm Động cũng thoáng vẻ kinh ngạc, chợt khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm liền chấn động lôi dực, lướt nhanh đến ngọn núi khổng lồ vĩ đại đó.
Ngọn núi này cao tới ngàn trượng, các dạng quái thạch san sát, từng luồng nguyên lực hội tụ ở nơi này bốc lên, khiến người ta nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Trong mơ hồ, nguyên lực không ngờ lại có xu thế hội tụ thành những luồng sương mù.
Ở trên đỉnh núi, các cổ tháp cao vút dùng để tu luyện được xây dựng san sán nhau. Có thể nhìn ra, nơi này trong tông phái Viễn cổ này ắt hẳn cũng có chút địa vị. Chí ít, không phải nơi mà những đệ tử tầm thường có thể tiến vào tu luyện.
Khi Lâm Động đáp xuống ngọn núi này, lập tức phát giác những ánh mắt từ các nơi nhìn tới. Đây đều là những người đã đến trước đang tản ra tìm kiếm các nơi. Ngọn núi này hùng vĩ như vậy, cho dù là trong di tích Viễn cổ rộng lớn này cũng coi như rất nổi bật, cho nên cũng đã thu hút không ít người tới đây, đang lật tung cả ngọn núi lên để tìm bảo vật.
Mà đối với sự có mặt của Lâm Động, sắc mặt một số người đều mang theo sự cảnh giác nhàn nhạt, nhưng cũng không có người nào dám ra tay với hắn. Thực lực mà Lâm Động thi triển ra ở Đại Hoang Cổ Nguyên lúc trước, cũng khiến cho khá nhiều người kinh sợ một phen. Ai cũng không muốn ở nơi này vô cớ đắc tội với một kẻ mạnh mẽ như vậy.
Không ai tiến đến quấy rầy, Lâm Động cũng vui mừng trong lòng. Một người một điêu một hổ trực tiếp tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, cẩn thận lần theo một luồng năng lượng ba động nhàn nhạt đến mức khó có thể nắm bắt được, quanh co tiến thẳng vào trong thâm sơn.
Bên trong ngọn núi lớn này không ngừng ba động ra một luồng vụ khí nguyên lực nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn cũng bị cản trở không ít. Lại cộng thêm trong thâm sơn ẩn chứa không ít Yêu thú Viễn cổ hung hãn, người bình thường cũng không dám tiến vào quá sâu. Nhưng điều này đối với Lâm Động mà nói hiển nhiên là không thành vấn đề gì cả. Có tiểu điêu trợ giúp che giấu khí tức, hắn cũng không sợ bị những đầu Yêu thú ở nơi đây để mắt tới.
Do đó, xuyên vào trong khu rừng rậm gần khoảng một canh giờ, cước bộ của hắn cuối cùng cũng từ từ dừng lại. Sắc mặt hơi có chút kinh dị nhìn một tòa thạch môn khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Thạch môn này cực kỳ rộng lớn, trên đó bám đầy rêu phong. Một mùi vị cổ xưa từ trong xộc ra mãnh liệt. Trên thạch môn đó hiển nhiên đã từng có rất nhiều phù văn, nhưng cùng với dòng chảy thời gian hoặc là do những duyên cớ khác, những phù văn đó lúc này đã mờ nhạt không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng trong mơ hồ Lâm Động vẫn có thể cảm giác được những phù văn mà nó lưu lại vẫn còn toát ra những luồng năng lượng cường đại.
- Nơi đây đã từng có người vào rồi!
Lâm Động nhìn một kẽ hở trên thạch môn, lại nhìn qua những dấu chân đầy trên mặt đất, cặp mày chợt cau lại. Loại ba động mà hắn cảm nhận được đã gần như biến mất hoàn toàn ở nơi đây. Thiết nghĩ trong động phủ ẩn chứa trong chốn thâm sơn này, ắt hẳn là có một vài thứ có liên quan đến Thôn Phệ Tổ Phù.
- Đi vào trước đi!
Tiểu điêu khẽ huy động móng vuốt. Cho dù là đã có người vào trước, vậy thì cũng phải ra tay cướp cho được Thôn Phệ Tổ Phù!
- Ừm!
Lâm Động hiển nhiên cũng không có ý định bỏ cuộc, khẽ gật gật đầu, liền lướt vào trong động phủ. Tiểu điêu, Tiểu Viêm cũng nhanh chóng phóng theo sau.
Tiến vào thạch môn, ánh sáng cũng trở nên u ám hơn một chút. Lâm Động nhanh chóng men theo thạch đạo, nhanh chóng tiến lên phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, hắn cũng phát hiện ra thông đạo này hơi có chút dốc xuống, tựa hồ như là đi thông xuống phía dưới.
Bên trong sơn động này có diện tích vô cùng rộng lớn, vả lại các con đường thạch đạo khá nhiều, tuyến đường vô cùng phức tạp, giống như một cái mê cung vậy. Nếu như người thường bước vào e rằng chỉ nhìn qua thì đã thấy hoa cả mắt rồi.
Khi Lâm Động đối mặt với hơn trăm thạch đạo, hắn cũng có chút chần chừ, không biết lựa chọn con đường nào. Có điều may thay luồng ba động thoắt ẩn thoắt hiện đó lúc này chợt xuất hiện trở lại, đã chỉ cho hắn một con đường ở bên phải. Hắn liền không chút do dự, men theo thạch đạo đó tiến vào.
Một người hai thú nhanh như chớp lướt vào thạch đạo. Mà càng tiến sâu vào bên trong, cặp mày của Lâm Động cũng càng lúc càng cau lại. Bởi vì hắn phát hiện ra, ngay đến cả nơi này cũng đã có những dấu chân đi qua. Vả lại những dấu chân này còn khá mới, hiển nhiên trước hắn không lâu đã có không ít người tiến vào nơi đây. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chẳng lẽ quả thật đã bị người khác nhanh chân giành mất?
Nghĩ đến đây, cặp mày Lâm Động không khỏi co lại hơn nữa, tốc độ đột nhiên gia tăng lên thêm một chút.
Khoảng mấy phút sau đó, bước chân hắn đột ngột dừng lại, chặn lại Tiểu Viêm và tiểu điêu ở phía sau. Lúc này, phía trước hắn đã xuất hiện một chút ánh sáng. Hắn cẩn thận tiến từng bước từng bước một lên phía trước.
Bất chợt, một cái động đen hình tròn cực kỳ lớn, bộ dáng lại giống như một cái tổ ong, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Cái này…
Lâm Động thoáng có chút ngạc nhiên nhìn về phía cái động đen hình tròn đó. Cái động đen này sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Xung quanh thành của hắc động có dày đặc những huyệt động nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một số chi gãy nằm rơi rớt ở những cái huyệt động nhỏ đó, tràng cảnh nhìn qua khiến người khác có cảm giác sợ hãi.
- Những thứ đó là Phù khôi!
Ngay lúc Lâm Động đang bị cảnh tượng tay chân gẫy đập vào mắt này mà thấy kinh dị, tiếng nói của tiểu điêu đột nhiên vang lên bên tai hắn.
- Đây là nơi nào?
Lâm Động có chút kinh ngạc hỏi.
- Ắt hẳn là sào huyệt của Phù khôi. Trong một số tông phái Viễn cổ lớn mạnh, luôn có những đệ tử tu luyện tinh thần lực và nguyên lực dùng để điều khiển Phù khôi. Mà sào huyệt Phù khôi này chính là nơi đúc ra Phù khôi, cung cấp cho những đệ tử đó chọn lựa.
Tiểu điêu nói.
Lâm Động âm thầm ngưỡng mộ. Những đệ tử của tông phái Viễn cổ này quả thực có đãi ngộ quá tốt. Ngay đến Phù khôi mà tông phái cũng chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Loại đãi ngộ như thế này, e rằng ngay đến Âm Khôi Tông cũng không làm được.
- Quả nhiên là có người đã đến đây trước!
Lời nói tiếp theo của tiểu điêu cũng khiến Lâm Động cả kinh. Ánh mắt hắn vội vàng nhìn theo, quả nhiên là nhìn thấy bên dưới sào huyệt Phù khôi rộng lớn vô cùng đó, có từng đạo thân ảnh đứng sừng sững. Nhìn kỹ lại, thì ra là có những sợi xích sắt từ bốn phía xung quanh sào huyệt lan ra, hình thành một tấm lưới thép. Mà thân hình của bọn chúng, thì đang đứng trên tấm lưới thép đó.
- Là đám người của Âm Khôi Tông!
Ánh mắt của Lâm Động vừa nhìn qua đã nhìn thấy một đạo thân ảnh đã từng giao thủ với hắn. Chợt ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, tên đó chính là Đằng Lỗi!
- Còn có người của Đại Ma Môn nữa!
Tiểu điêu ở bên cạnh cũng chen vào.
Ánh mắt Lâm Động di chuyển, quả nhiên là nhìn thấy cách đám người Âm Khôi Tông không xa, Mộ Thiên Thiên dẫn theo đám người của Đại Ma Môn đứng đó. Có điều nhìn vào không khí của đôi bên dường như không có vẻ tốt đẹp cho lắm.
- Xem tình hình trước đã!
Lâm Động nói khẽ. Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, con người lọt vào nơi này chẳng khác nào một con kiến vậy, bọn họ muốn ẩn nấp là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tiểu điêu cũng gật gật đầu. Sau đó một người hai thú liền lẳng lặng lướt ra thông đạo, núp vào một chỗ bên cạnh sào huyệt Phù khôi. Lâm Động chui ra sau một tảng cự thạch, nhìn đôi bên đang giương cung bạt kiếm ở bên dưới.
Do khoảng cách khá xa, tuy rằng Lâm Động biết là đôi bên đang tranh chấp cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghe ra được rốt cuộc là đang tranh chấp vật gì.
- Bọn chúng đang tranh chấp một Phù khôi Cao cấp.
Tiểu điêu nhìn xuống dưới, đột nhiên nói.
- Phù khôi Cao cấp?
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Động nhất thời biến đổi. Phù khôi cấp bậc này có thể sánh ngang với một cao thủ Tạo Hóa Cảnh a. Chẳng lẽ những tên này lại may mắn như vậy, phát hiện được một Phù khôi Cao cấp còn chưa ai thu phục?
- Phù khôi ở nơi nào?
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, thấp giọng hỏi. Hắn và Âm Khôi Tông ân oán không nhỏ, nếu như tên Đằng Lỗi đó thực sự có được Phù khôi Cao cấp, e rằng việc đầu tiên chính là sẽ đem ra đối phó với hắn. Cho nên, thứ này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Âm Khôi Tông.
Còn về Đại Ma Môn, Lâm Động tuy rằng không có ân oán với bọn chúng, nhưng cũng không muốn hai tay dâng bảo vật cho bọn chúng. Cùng lắm đến lúc có được Phù khôi rồi, hắn liền ra tay giúp đám người Đại Ma Môn thu dọn tên Đằng Lỗi này là được.
- Hắc, hảo tiểu tử, lại động ý xấu rồi? Có điều điêu gia ta thích, bảo bối không được lọt vào tay kẻ khác!
Nghe thấy lời này của Lâm Động, tiểu điêu cũng khẽ nhếch miệng, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười quái dị.
- Có điều đừng vội ra tay trước, đợi bọn chúng động thủ rồi chúng ta mới lặng lẽ lẻn vào trong, nhân lúc bọn chúng không thể phân tán tinh thần, giành lấy Phù khôi Cao cấp đó!