Quầng sáng bao trùm di tích hiển nhiên là vào khó nhưng ra lại dễ, vì thế Lâm Động không mất nhiều sức đã ra khỏi đó. Khi hắn xuất hiện bên ngoài thì những người ở xung quanh hòn đảo cũng đã tản ra gần hết. Hắn quan sát một chút rồi đưa Tiểu Viêm đi vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Đương nhiên lần này vào di tích Lâm Động cũng không phải không có thu hoạch gì. Trên tấm bia đá ghi chép không ít thông tin về Viễn Cổ Bí Tàng, những thông tin đó hiển nhiên hoàn chỉnh hơn những gì Lâm Động có được từ các hài cốt nhiều, thậm chí hắn còn biết được một vài lộ tuyến để vào sâu bên trong.
Có mục tiêu cuối cùng, Lâm Động cũng không phải suy nghĩ nhiều, tuy trong Viễn Cổ Bí Tàng này có không ít truyền thừa nhưng cái hắn cần không phải truyền thừa thông thường.
Không động thủ thì thôi, đã động là phải động cái tốt nhất. Mà rõ ràng là truyền thừa lớn mạnh nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng này thuộc về Tứ Đại Huyền Tông kia, bọn họ là người lãnh đạo Liên minh Thiên Cương, truyền thừa của bọn họ chắc chắn không phải thứ tầm thường.
Đương nhiên Lâm Động cũng biết không chỉ có mình hắn là nhằm vào truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông. Thậm chí những nhân vật như Liễu Bạch cũng thèm muốn, vì thế muốn lấy được nó cũng không phải việc đơn giản.
Dù sao thì những Vương triều và cường giả có tư cách và dã tâm nhằm vào Tứ Đại Huyền Tông chắc chắn thực lực hơn hẳn Vương triều Ma Nham và Thạch Khôn, bọn chúng đều là những đối thủ khó nhằn.
- Tứ Đại Huyền Tông, bất luận thế nào nhất định ta phải có được một môn truyền thừa trong đó thì chuyến đi này mới không phí công.
Lâm Động ngẩng lên nhìn về phía xa, lẩm bẩm.
o0o
Quãng đường tiếp theo Lâm Động không dừng chân vì bất cứ chuyện gì, thậm chí dù một vài nơi có tin xuất hiện di tích thì hắn cũng chẳng chút động lòng, phương hướng không đổi, thẳng tiến vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Khoảng nửa ngày sau hắn cảm thấy dường như nguyên lực thiên địa xung quanh ngày một đậm đặc hơn, không gian cũng ngày một đổ nát hơn. Vô số những đường nứt vỡ tựa như lưỡi liềm Tử Thần ở khắp nơi, nhìn có phần thảm hại.
Nhưng Lâm Động biết, sự thay đổi môi trường này cho thấy hắn đang dần đến gần hơn với trung tâm Viễn Cổ Bí Tàng. Những nơi như thế, các Vương triều và cường giả bình thường không dám đến.
Càng vào sâu khung cảnh ngày một yên ắng hơn, chỉ thỉnh thoảng mới thấy vài thân ảnh với khí tức khá mạnh bay vút qua. Những luồng khí tức đó đều đạt đến mức Nhất Nguyên Niết Bàn.
Rõ ràng những người có thể vào đến đây đều là nhân vật bất phàm ở địa vực Tây Bắc.
Khoảng một giờ sau Lâm Động bỗng cảm thấy không khí xung quanh dường như nóng lên, hắn nheo mắt lại như nghĩ ra điều gì, ánh mắt có phần mừng rỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sự mừng rỡ ánh lóe lên trong mắt Lâm Động. Hắn ngẩng lên nhìn về phía xa, không gian ở đó đột ngột đỏ rực lên, mơ hồ như có những đám mây như màn lửa thiêu đốt mịt mùng chắn hết mọi đường đi.
Càng đến gần, Lâm Động càng nhìn rõ hơn thứ đó, cuối cùng lông mày hắn không kìm được mà giật giật.
Đó là một biển lửa đỏ rực không biết lan tỏa đến nơi nào. Biển lửa cháy rừng rực như thiêu đốt cả không gian. Không gian vốn đổ nát ở xung quanh biển lửa đó càng như méo mó hơn, không gian vô cùng bất định.
- Niết Bàn Phần Thiên Trận!
Lâm Động quan sát cảnh tượng hoành tráng đó, miệng lẩm bẩm. Hắn đã đọc được trên tấm bia đá, ở trong nơi sâu nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng có một trận pháp bảo vệ. Rõ ràng biển lửa trước mặt đây chính là nó, nó có tên là Niết Bàn Phần Thiên Trận.
Muốn vào nơi sâu nhất của Viễn Cổ Bí Tàng nhất định phải vượt qua biển lửa này.
Ngọn lửa trong trận pháp này không phải lửa bình thường, mà là lửa được ngưng tụ từ Niết Bàn Khí. Thứ Niết Bàn Hỏa này dù là cường giả Niết Bàn Cảnh, nếu ở trong đó lâu, Niết Bàn Khí trong cơ thể sẽ bị thiêu đốt hết, từ đó mất mạng.
Lâm Động nhìn biển lửa vô tận không thấy điểm cuối, chép miệng. Có lẽ thứ này mới là chướng ngại thực sự, không biết có bao nhiêu cường giả đến đây sẽ phải dừng bước.
- Hây, trận này không đơn giản đâu, ngươi phải cẩn thận một chút!
Tiểu điêu hiện ra, nhìn biển lửa tràn ngập không gian cũng thấy kinh ngạc, nhắc nhở Lâm Động.
- Ừm!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng không phải đồ ngốc, trận pháp này Liên minh Tông phái dùng để bảo vệ những bảo vật quan trọng nhất, dù thời gian đã lâu nhưng uy lực của nó vẫn rất khủng bố, kẻ nào coi thường thì là đồ ngu xuẩn.
Lâm Động nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một vài thân ảnh từ xa đang tới, cuối cùng đều dừng lại ở bên ngoài biển lửa, hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng nghiến răng lần lượt xông vào trong. Xem ra truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông quả nhiên có sức hấp dẫn.
- Đi thôi!
Lâm Động vẫy tay, không chút chần chừ xông vào trong biển lửa. Ngay phía sau, Tiểu Viêm tay cầm thiết côn nhanh chóng theo sát.
Vừa xông vào, một làn sóng bằng lửa nóng bỏng tràn tới, Lâm Động lập tức cảm thấy da đỏ ửng lên. Tâm thần khẽ động, tinh thần lực vô hình tràn ra bao phủ quanh cơ thể thành một lớp phòng ngự chặn sức nóng khủng bố.
Trong Niết Bàn Phần Thiên Trận, chỉ cần có Niết Bàn Khí là sẽ tự động bùng cháy, vì thế không ai dám thúc động Niết Bàn Khí. Thậm chí có người muốn dùng nguyên lực cũng vô cùng thận trọng, vì sau khi lên Niết Bàn Cảnh, nguyên lực đều được Niết Bàn Khí cô đọng, chẳng ai biết được liệu nó có gây cháy hay không.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Động không cần lo lắng điều đó. Tinh thần lực và Niết Bàn Khí của hắn chẳng có liên quan gì đến nhau, dùng nó để chống lại sự xâm thực của Niết Bàn Hỏa rất thích hợp.
Tinh thần lực bao bọc lấy Lâm Động và Tiểu Viêm, rồi cả hai biến thành một luồng sáng xuyên qua biển lửa bay vào trong.
Trong khi xuyên qua biển lửa, tinh thần lực của Lâm Động lan tỏa, luôn luôn cảnh giác với động tĩnh xung quanh. Từ tấm bia đá hắn biết được sự đáng sợ của Niết Bàn Phần Thiên Trận. Nếu người khác dễ dàng đi qua thế này thì uy danh có phần không đáng giá. Nhưng rõ ràng với thực lực của Liên minh Tông phái không thể nào làm chuyện như vậy.
- Hửm?
Và sự thật đã chứng minh những gì Lâm Động dự liệu không phải vô lý. Sau khi hắn và Tiểu Viêm vào trong không lâu, trong Niết Bàn Hỏa đang rực cháy ở xung quanh bỗng có động tĩnh dị thường.
Vút vút!
Sự dị thường đó lập tức bị Lâm Động phát hiện ra. Hắn chăm chú nhìn thì thấy trong biển lửa bỗng bắn ra vô số những quả cầu lửa to cỡ nắm tay, đem theo luồng nguyên lực cuồng bạo. Cảnh tượng đó khiến đồng tử Lâm Động phải thu nhỏ lại.
- Niết Bàn Hỏa Lôi!
Lâm Động hiển nhiên đã nhận ra những quả cầu kỳ quái này, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề. Thứ Niết Bàn Hỏa Lôi này được ngưng tụ từ Niết Bàn Khí thuần túy, nhưng sức mạnh cực kỳ cuồng bạo, chạm vào là phát nổ, uy lực rất lớn. Chỉ một viên cũng có thể khiến cường giả Niết Bàn Cảnh trọng thương. Nếu cùng một lúc có nhiều quá thì ngay Lâm Động đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, muốn đối phó cũng vô cùng đau đầu.
Rõ ràng là những viên Niết Bàn Hỏa Lôi bỗng xuất hiện này đã đạt đến mức khiến Lâm Động cảm thấy nguy hiểm.
Tiểu Viêm nắm chặt cây thiết côn, ánh mắt cảnh giác nhìn Niết Bàn Hỏa Lôi bắn tới từ bốn phía, xem ra nó cũng cảm nhận được nguy hiểm.
- Tiểu tử, đừng cố chống lại thứ này. Trong Niết Bàn Hỏa Trận có vô số Niết Bàn Hỏa Lôi, nếu gây nổ thì có thể gây phản ứng nổ liên hoàn. Đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn quả bay ra thì dù ngươi có vượt qua một Niết Bàn Kiếp nữa cũng thịt nát xương tan.
Tiểu điêu xuất hiện nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Lâm Động chau mày, nếu không giải quyết những quả Niết Bàn Hỏa Lôi này thì hiển nhiên hắn không thể tiến vào được.
- Đồ ngốc, ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù làm gì hả? Niết Bàn Hỏa Lôi có cuồng bạo thế nào thì cũng ngưng tụ từ Niết Bàn Khí. Chỉ cần là năng lượng thì Thôn Phệ Tổ Phù đều có thể nuốt gọn!
Thấy Lâm Động không biết làm sao, Tiểu điêu không kìm được mắng lớn.
Lúc này Lâm Động mới sực tỉnh, đúng là hắn quên mất, Niết Bàn Hỏa Lôi có cuồng bạo thế nào thì vốn dĩ vẫn là Niết Bàn Khí.
Phụt!
Có cách giải quyết rồi Lâm Động không chậm trễ, tâm thần rung động, một hắc động xuất hiện sau lưng và dần dần mở rộng ra, sau đó lực thôn phệ lan tỏa. Niết Bàn Hỏa Lôi bắn ra từ biển lửa cuối cùng chui hết vào trong hắc động.
Bùm bùm bùm!
Trong hắc động mơ hồ phát ra những tiếng nổ trầm đục, khí huyết trong người Lâm Động cũng có chút sục sôi. Nhưng ngay sau đó Niết Bàn Khí cuồn cuộn từ hắc động chảy vào người hắn.
Cùng với dòng Niết Bàn Khí chảy vào trong cơ thể, sắc mặt Lâm Động ánh lên sự mừng rỡ, mức hấp thu này còn nhanh hơn cả khi tu luyện trong Đan Hà!
Hai người Lâm Động nhanh chóng bay qua biển lửa, còn những quả Niết Bàn Hỏa Lôi thỉnh thoảng bắn tới đều bị hút vào hắc động rồi biến thành Niết Bàn Khí chảy trong người Lâm Động và tôi luyện cơ thể hắn cả trong lẫn ngoài.
Cảnh tượng đó có phần hoành tráng đến đáng sợ. Nếu người khác nhìn thấy chắc phải há hốc mồm. Ở nơi này, dù là những nhân vật ở tầng thứ như bọn Liễu Bạch cũng chỉ dám thận trọng từng bước di chuyển, chứ có ai dám di chuyển với tốc độ tối đa như Lâm Động, hơn nữa trước sự tấn công của Niết Bàn Hỏa Lôi, càng đi càng mừng?
Khoảng hơn mười phút trôi qua nhưng vẫn chưa thấy điểm tận cùng của biển lửa. Dọc đường đi hắn đã hấp thụ một lượng lớn Niết Bàn Hỏa Lôi, cơ thể hắn có cảm giác sưng phù, một lượng lớn Niết Bàn Khí như vậy nhất thời hắn không thể triệt để hấp thụ hết được.
Có điều hắn cũng không di chuyển được như thế cho đến tận cùng biển lửa, có lẽ hắn đã dụ ra một số thứ mạnh hơn trong Niết Bàn Phần Thiên Trận này.
Phụt!
Lâm Động đang di chuyển với tốc độ cao bỗng nhiên dừng lại, cảm giác có phần khó chịu. Nhưng lúc này hắn cũng không để ý đến điều đó, hắn đang nhìn chằm chằm về phía trước. Ở đó, trong một quầng lửa cháy rực là một ngọn lửa đen lặng lẽ. Nó không ngừng chuyển động, dường như có linh trí, thỉnh thoảng lại biến thành hình rất nhiều loài thú, thậm chí cả hình người, vô cùng quỷ dị.
Lâm Động sững sờ nhìn thứ đó, da đầu có cảm giác tê dại, miệng khẽ run run, một lúc sau từ cổ họng mới thốt ra tiếng.
- Đây là… Niết Bàn Ma Viêm!