Xung kích lực khó lòng hình dung tạp nên từng đợt gợn sóng nhanh chóng khuếch tán trên bầu trời. Dưới sự xung kích ấy, cả không gian như bị biến dạng triệt để.
Mọi ánh mắt nhìn chăm chăm về nơi tạo nên luồng năng lượng xung kích ấy, đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đều siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay túa đẫm mồ hôi.
Lăng Thanh Trúc cũng gắn chặt hướng nhìn phía đó, một lúc sau bỗng thấy nơi đó bỗng bắn lên một đạo ánh sáng. Ma quyền khổng lồ đã bị tia sáng đó đánh tan tành.
Vút!
Ánh sáng lướt qua đâu ma quyền vỡ vụn đến đấy, không gian méo mó, rồi tia sáng lao thẳng về phía ma ảnh.
Grào!
Ma ảnh kia hiển nhiên cũng cảm nhận được sự lợi hại của tia sáng, nó gầm lên, chỉ thấy ma khí tụ lại phía trước thành một đạo quang trận ma khí khổng lồ.
Thế nhưng tia sáng kia vẫn không hề giảm tốc độ, ngay sau đó hắn đã xuất hiện phía trước quang trận, cánh tay biến thành dịch thể hắc lôi giống như thanh kiếm sắc bén oanh kích lên qunag trận ma khí.
Rầm!
Âm thanh trầm đục vang lên trong không trung, chỉ thấy vô số hắc quang bắn ra từ cánh tay Lâm Động, điên cuồng oanh kích lên quang trận.
- Lâm Động, ngươi chỉ có thế thôi sao? Chút bản lĩnh này mà đòi báo thù ba vị chưởng giáo Nguyên Môn ta? Không biết lượng sức mình!
Hai bên giằng co nhau, ma ảnh gầm thét, Lục Phong cười lớn.
- Ngươi vui mừng hơi sớm quá đấy!
Lâm Động lạnh lùng nhìn ma ảnh, bàn tay tựa dịch thể của hắn bỗng nắm lại, hai đạo phù văn xuất hiện rồi đan xen vào nhau, hắc lôi quang lập tức bùng phát chói lòa.
BÙm!
Cánh tay Lâm Động thu về, ngay sau đó lại lập tức tung ra đánh mạnh lên quang trận ma khí.
Rắc rắc!
Lần này tầng phòng ngự của quang trận hoàn toàn mất tác dụng, cánh tay Lâm Động xuyên thủng quang trận rồi xé toạc nó ra.
- Ngươi!
Tầng phòng ngự bị phá vỡ, Lâm Động thất kinh kêu lên, không thể ngờ tầng phòng ngự hắn dùng toàn lực tạo ra lại không thể chặn được Lâm Động.
Xoẹt!
Lâm Động không cho hắn một cơ hội để thở, thân hình di chuyển ngay tới trước ma ảnh, một quyền tung ra, một đạo hắc lôi quang tựa dịch thể bắn ra từ nắm đấm của Lâm Động.
Chùm hắc lôi quang giống như đạo lưu tinh lóe qua bầu trời đánh thẳng lên ma ảnh. Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, chùm hắc lôi quang xuyên thủng qua ma ảnh.
Ma khí trào ra, rồi ma ảnh dần nhạt đi, thân ảnh Lục Phong lại xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Chỉ có điều, lúc này trước ngực lão là một cái huyết động sâu hoắm, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
- Ngươi…
Lục Phong nhìn Lâm Động, lão không thể ngờ được đã dốc toàn lực mà lại thua trong tay Lâm Động nhanh chóng như vậy.
- Sao có thể như vậy?!
Lục Phong lầm bầm, lão là cường giả đã chạm tới Luân Hồi, chỉ cần không gặp cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh thì lão sẽ không thể bại. Nhưng lúc này trận chiến chưa được bao lâu mà lão đã thất bại hoàn toàn. Điều này khiến lão không thể chấp nhận nổi.
- Lâm Động đại ca thắng rồi!
Mấy người Tô Nhu ở phía sau thấy vậy không kìm được thốt lên mừng rỡ. Trong ánh mắt họ cũng đầy vẻ kinh ngạc. Thực lực Lục Phong họ đã được chứng kiến tận mắt, thậm chí ngay cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung của họ cũng bại trong tay lão. Không ngờ cường giả như vậy cũng không phải đối thủ của Lâm Động. Xem ra, nguy cơ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung cuối cùng cũng được hóa giải rồi.
Lăng Thanh Trúc cũng dần thả lỏng nắm đấm, bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
- Đại trưởng lão không sao chứ?
Từ trong trận doanh Nguyên Môn có ba quang ảnh bay đến bên cạnh Lục Phong, thấy thương thế của lão tất cả đều chấn kinh.
Lục Phong nghiến răng, lắc đầu, rồi lão vung tay gầm lên:
- Tất cả đệ tử Nguyên Môn nghe lệnh, huyết tẩy Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
- Ba ngươi cùng ta chặn tên tiểu tử đó lại.
Lục Phong nhìn ba trưởng lão còn lại nói, sau lần chịu thiệt thòi này lão không dám một mình đối chiến Lâm Động nữa.
- Rõ!
Tất cả đệ tử Nguyên Môn đồng thành hô vang. Hắc quang tà ác dâng lên trong mắt, sát khí đậm đặc bùng phát rồi xông về phía đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Lăng Thanh Trúc thấy Nguyên Môn lại tấn công, sắc mặt bỗng chốc lạnh tanh. Nhưng khi nàng định ra tay thì Lâm Động cười nhạt, phẩy tya rồi nói:
- Người của Nguyên Môn đã bị ma khí xâm thực, giết hết đi…
Vút vút vút!
Ngay khi Lâm Động dứt lời, từ phía xa bỗng vang lên tiếng gió rít, rồi một vài thân ảnh xuất hiện phía trên khoảng trời chỗ đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
- Một đám bại hoại, câu kết với dị ma, chết cũng không đáng tiếc!
Mấy thân ảnh đó vừa xuất hiện thì những luồng khí tức mạnh mẽ cuộn trào, nguyên lực hùng hồn biến thành vô số tấm màn ánh sáng bảo vệ đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở bên trong.
- Khí tức mạnh mẽ thật…Những người này đều là cường giả của Đạo Tông sao?
Tô Nhu chấn kinh nhìn lên mấy thân ảnh vừa xuất hiện. Nàng có thể nhận thấy những người kia không ai là yếu hơn cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung cả.
- Một vài người rất lạ, có lẽ không phải cường giả ở Đông Huyền Vực. Có lẽ là cường giả Lâm Động đưa từ ngoài về.
Lăng Thanh Trúc nhướn mày rồi lắc đầu nói.
- Cường giả Lâm Động đại ca đưa về?
Tô Nhu giật mình, những cường giả như vậy ở đâu cũng là đại nhân vật, Lâm Động đại ca lại mời được họ về?
Xoẹt xoẹt!
Đó đương nhiên là bọn Tiểu Điêu, Chúc Lê cùng về với Lâm Động. Họ vừa hiện thân là nhìn về đám đệ tử Nguyên Môn rồi ngay lập tức tung chưởng, công thế cùng nguyên lực hùng hồn khiến đệ tử Nguyên Môn ngã nhào, không thể tiến thêm nửa bước.
- Đây là…
Bọn Lục Phong thấy thế, sắc mặt kịch biến, kinh hãi nhìn những cường giả khí tức kinh người phía sau Lâm Động.
- Đại trưởng lão, Lâm Động lại có nhiều cường giả như vậy…
Một trưởng lão Nguyên Môn kinh hãi, hắn có thể nhận thấy sự nguy hiểm từ những người kia.
- Giờ chúng ta phải làm gì?
Một trưởng lão khác vội hỏi. Tình hình lúc này dường như chúng đã mất hết ưu thế.
Ánh mắt Lục Phong thay đổi nhanh chóng, cuối cùng nghiến răng:
- Rút lui!
- Lâm Động, ngươi cứ đợi đấy. Đến khi ba vị chưởng giáo của bọn ta xuất quan, Đạo Tông các ngươi chết chắc!
Lục Phong gầm lên, rồi quay người rút lui, nhìn bộ dạng như không thèm quan tâm cả đệ tử Nguyên Môn nưa.
- Đã đến rồi sao lại đi nữa?
Lâm Động cười nhạt.
Nhưng khi Lục Phong mới rút lui được mấy nghìn trượng thì đột nhiên cảm giác không gian như lạnh đi, bầu trời có tuyết rơi đầy.
- Không hay rồi!
Lục Phong thấy thế, sắc mặt biến đổi, vội ngẩng lên thì thấy trên đỉnh núi phía xa có một thân ảnh mảnh mai đang ngồi cây tùng, mái tóc lam nhạt buông xõa, đôi mắt màu lam mang luồng hàn khí còn lạnh lẽo hơn hoa tuyết.
- Đó là Ứng Hoan Hoan của Đạo Tông!
Mấy người bọn Lục Phong đều là cường giả đỉnh cao của Nguyên Môn, trong cuộc chiến với Đạo Tông thời gian qua cũng đã nghe đến nhân vật cường hãn mới xuất thế của Đạo Tông nên cũng nhận ra ngay.
Ứng Hoan Hoan liếc nhìn chúng rồi chậm rãi đứng lên, chân bước trên không, dưới chân hình thành vô số đóa băng liên, sau đó nàng điểm một ngón tay vào không trung.
- Băng Phong Chi Tường!
Hoa tuyết ngưng tụ điên cuồng rồi hóa thành bốn bức tường thông thiên quanh bốn người bọn Lục Phong, phong tỏa mọi đường lui của chúng.
Rầm rầm!
Bốn bọn chúng thấy vậy vội vàng phát ra vô vàn đạo công thế nhưng vẫn không thể phá vỡ bức tường băng.
Lâm Động lướt một cái xuất hiện bên trên tường băng, sắc mặt lạnh lùng nhìn bốn kẻ bị vây khốn. Hắn nắm tay lại, một tấm bia đá cỡ nhỏ xuất hiện, chính là Đại Hoang Vu Bi.
- Yên tâm, rất nhanh ba lão cẩu đó sẽ theo các ngươi thôi.
Lâm Động lạnh lùng nói, rồi hắn vung tay, Đại Hoang Vu Bi bay lên, biến to thành nghìn trượng. Bên dưới lan tỏa những luồng dao động với áp lực mạnh mẽ, ma khí trong người bốn kẻ kia cuống cuồng trốn tránh.
Uỳnh!
Tấm bia đá khổng lồ rơi xuống, cả không gian như không chịu nổi sức nặng ấy mà phát ra âm thanh răng rắc.
- Chưởng giáo, cứu bọn ta!
Ánh mắt bọn Lục Phong đầy kinh hãi, lão gào lên thảm thiết.
Rầm!
Ngay khi lão vừa dứt lời thì cả bầu trời nhanh chóng biến dạng một cái tay khổng lồ đột nhiên thò ra từ trong không gian đấm mạnh lên bức tường băng định cứu bốn kẻ kia ra.
- Cuối cùng không nhịn được nữa sao, lão cẩu Nguyên Môn?
Ánh mắt Lâm Động lóe hàn quang, giọng nói lạnh băng băng vang lên.