Mục lục
Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên Lôi Hải mênh mông, vô số những tia sấm sét uỳnh uỳnh đánh xuống từ những tầng mây đen kịt, những tiếng nổ vang rền khắp nơi.

Ở một nơi nào đó trên Lôi Hải, không khí lúc này bỗng trở nên đông đặc, hai ánh mắt kinh hãi đang nhìn hư ảnh ngồi trên con Thanh Long, nhất thời đầu óc trở nên mơ hồ.

Thanh Trĩ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nhìn Lâm Động và Tiểu điêu cười.

Cuối cùng Lâm Động cũng tỉnh lại, sắc mặt phức tạp nhìn Thanh Trĩ, lẩm bẩm:

- Sao có thể?

Đúng là rất khó để có thể, Thanh Trĩ có thể coi là người Viễn Cổ, chẳng biết hắn ta đã sống bao nhiêu năm rồi, cường giả như thế có khi xương cốt cũng chẳng còn, sao có thể vẫn sống cơ chứ?

- Người thường muốn sống đến lúc này đúng là không thể, nhưng nếu là cường giả siêu cấp vượt qua cảnh giới sinh tử thì chưa chắc.

Lúc này Tiểu điêu cũng tỉnh lại, nói.

- Có điều, dù ở thời kỳ Viễn Cổ thì tầng thứ ấy cũng là sự tồn tại ở đỉnh cao.

- Vượt qua cảnh giới sinh tử?

Lâm Động khẽ run lên, tầng cấp ấy đúng là quá xa lạ với hắn, cũng không biết Hắc Đồng Lão Nhân hắn gặp trong Đại Hoang Cổ Bi liệu có đạt được đến mức đó hay không?

Xem ra Thanh Long Vương Thanh Trĩ này đúng là rất thần bí.

- Theo ta nhớ, trong thời kỳ Viễn Cổ từng có một Đại kiếp nạn, lúc ấy, đại đa số cường giả đỉnh cao đều mất mạng…

Tiểu điêu trầm ngâm nói.

- Đại kiếp nạn?

Lâm Động sững người, không biết vì sao hắn bỗng nhớ đến ảnh tượng Viễn Cổ mà hắn có được từ cỗ di hài trong Đại Hoang Cổ Bi. Thứ đen tối mà tà ác đó dường như ngay cả Hắc Đồng Lão Nhân có Thôn Phệ Tổ Phù cũng khó lòng đối phó.

Lẽ nào giữa hai việc này có liên quan gì đến nhau?

- Hà hà, xem ra ký ức của Thiên Yêu Điêu Tộc cũng không đến nỗi nào, vẫn nhớ được Đại kiếp nạn thời Viễn Cổ đó!

Thanh Trĩ cười, tuy nhiên khi nói đến ba chữ Đại kiếp nạn, Lâm Động phát hiện trong ánh mắt của nhân vật thần bí này có chút trầm trọng, hiển nhiên Đại kiếp nạn kia với hắn cũng quá khó quên.

Lâm Động thầm nghĩ, Đại kiếp nạn đó thật sự đáng sợ đến thế sao, ngay cường giả đẳng cấp như Thanh Trĩ cũng phải sợ hãi?

- Năm đó ta may mắn thoát nạn. Ha ha, đương nhiên thực lực của ta hồi đó không phải là mạnh nhất, chỉ là sau này mới có thành tựu mà thôi, nếu không cũng khó thoát khỏi Đại đại kiếp.

Thanh Trĩ cười, rời khỏi ký ức, rồi nói với Lâm Động:

- Ngươi muốn có truyền thừa của ta, tham vọng cũng không nhỏ đâu. Mong là với tham vọng đó ngươi cũng có thực lực tương xứng!

Lâm Động cũng không nói gì thêm, chỉ hướng về Thanh Trĩ ôm quyền.

Thấy vậy Thanh Trĩ nhướng mày, bàn tay thò ra từ ống tay áo, ánh thanh quang lấp lánh ngưng tụ trên ngón tay.

Thanh Trĩ điểm ngón tay, thanh quang phun trào, ngưng tụ trên không trung thành một con Thanh Long cỡ nhỏ với lớp vảy lấp lánh, uy thế đó khiến Lâm Động cũng phải thấy nguy hiểm.

- Truyền thừa ta muốn cho ngươi ở trong đó, có lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi!

Ầm!

Lôi đình rền vang khắp trời, phản chiếu những tia sáng chói trên những chiếc vảy của con Thanh Long nhỏ bé kia. Ngay sau đó, nó quất đuôi đánh tan hết vô số tia sấm sét!

Con Thanh Long biến thành một tia thanh quang đem theo sức mạnh có thể phá hủy mọi thứ nhanh như chớp lao về phía Lâm Động.

Thanh quang chưa chạm xuống mặt biển nhưng nơi Lâm Động đang đứng đã bị ép xuống thành một cái hố khổng lồ sâu đến trăm trượng.

Thanh quang phản chiếu trong mắt Lâm Động, gương mặt hắn trở nên vô cùng trầm trọng. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong thứ thanh quang đó. Nếu bị trúng đòn thì chắc chắn mất mạng.

Nhưng lúc này rõ ràng cũng không thể rút lui, muốn có truyền thừa ít nhất cũng phải được sự khẳng định của Thanh Trĩ, mà đòn công kích này chính là thử thách của hắn.

Nếu không tiếp được công kích thì lấy truyền thừa của Thanh Long Điện cho xong. Với tính cách của Thanh Trĩ, e là cũng không muốn giao truyền thừa cho một kẻ vô dụng!

Nguyên lực, tinh thần lực và lực thôn phệ đều được Lâm Động điều động tối đa truyền hết vào Càn Khôn Cổ Trận trên đan điền.

Phụt phụt phụt phụt phụt!

Năm quang trụ màu xám đen từ trong cơ thể hắn bắn thẳng lên trời, thậm chí mây đen và cả lôi điện trong nó cũng bị hắc trụ đánh tan.

- Thứ sức mạnh này!

Ánh mắt Thanh Trĩ có phần kinh ngạc nhìn quang trụ bắn lên từ cơ thể Lâm Động.

- Lực dung hợp? Nguyên lực, tinh thần lực… còn cả… lực thôn phệ? Thôn Phệ Tổ Phù?

Thanh Trĩ càng ngày càng kinh ngạc hơn, nhãn lực của hắn cũng không tệ, vừa nhìn là biết lực dung hợp của Lâm Động là do ba loại lực nào tạo thành.

- Không ngờ Thôn Phệ Tổ Phù lại rơi vào tay ngươi, Hắc Đồng Lão Nhân cũng chết rồi sao?

Mắt Thanh Trĩ hơi tối lại, lẩm bẩm nói.

- Đại Hoang Thiên Nhân Thủ!

Năm đạo hắc trụ bắn thẳng lên trời, biến thành năm ngón tay cổ xưa khổng lồ màu xám đen, rồi cả năm dung hợp lại thành bàn tay khổng lồ như trở về từ thời Viễn Cổ.

Hư không phía sau bàn tay khổng lồ kia đang bùng nổ, đạo hư ảnh đầy uy nghiêm kia cũng dần ẩn hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đại Hoang Thiên Nhân Thủ là vũ kỹ mạnh nhất mà Lâm Động có thể thi triển, hơn nữa năng lượng dùng cho nó lúc này cũng là lực dung hợp mạnh nhất của hắn. Cũng có nghĩa đây là chiêu mạnh nhất của Lâm Động!

- Đại Hoang Thiên Nhân Thủ, vũ kỹ của Đại Hoang Đế sao? Đúng là bất ngờ thật!

Ánh mắt Thanh Trĩ có phần phức tạp nhìn đạo hư ảnh.

- Phá!

Nguyên lực trong mắt Lâm Động lúc này gần như ngưng tụ lại thành thực chất, chiến ý tràn đầy, hắn ngẩng lên nhìn thanh quang đang lao tới, bước chân ra, nắm bàn tay lại, bàn tay khổng lồ trên trời lập tức ập xuống.

Uỳnh uỳnh!

Trên Lôi Hải là vô số những tiếng nổ rền vang, cả hải vực dường như phải rung chuyển trước áp lực của bàn tay khổng lồ kia.

Vào khoảnh khắc bàn tay đó oanh kích lên chùm thanh quang, cả không gian rung lên dữ dội, tạo nên những ngọn sóng lôi điện cao đến hàng trăm trượng đánh bật Lâm Động bay đi mấy trăm mét. Nhưng cũng nhờ sự tôi luyện trong nửa tháng qua mà hắn cũng đã thích ứng được với thứ lôi điện ấy.

Rẹt rẹt!

Lâm Động lùi nhanh ra sau, nhưng mắt hắn vẫn nhìn vào nơi hai luồng sức mạnh tiếp xúc. Rồi hắn nghe thấy tiếng rẹt rẹt, đồng tử lập tức co lại, gương mặt hiện lên sự vui mừng, vì chính chùm thanh quang kia đang bị vỡ ra!

Dùng đến thủ đoạn mạnh nhất, quả nhiên Lâm Động đã giành được thắng lợi cuối cùng!

Thanh quang nhanh chóng nổ tung chỉ trong thời gian vài hơi thở, một tia sáng xanh mỏng manh từ trong đó bắn ra, cuối cùng xuyên qua người Lâm Động.

Tức khắc vầng thanh quang bao bọc lấy hắn, nhưng hắn không hề xuất hiện thương thế gì, hơn nữa vào khoảnh khắc tia sáng xanh kia bắn tới, hắn có thể cảm nhận được một luồng thông tin đã chui vào đầu mình.

Hai tay Lâm Động dang ra, mặc cho luồng sáng xanh đó làm gì thì làm, còn hắn thì nhắm mắt lại thu nạp lượng lớn thông tin từ nó.

Thông tin chảy ào ạt vào nhưng cuối cùng hội tụ lại thành mấy chữ màu xanh đậm cổ xưa: Thanh Thiên Hóa Long Quyết!

Dòng chữ cổ mang trong nó một sự uy nghiêm khó tả thành lời.

Đó chính là truyền thừa của Thanh Trĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK