Mục lục
Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phập phập!

Vô số đạo hàn quang bắn trở lại với thanh thế hung mãnh hơn rất nhiều, sau đó bắn lên tấm lá chắn tinh thần lực, tốc độ chậm dần, cuối cùng đóng băng giữa không trung.

Nhưng mọi ánh mắt không hề chú ý tới đám hàn quang đó mà đều tập trung ở cỗ xe ngựa nổ tung kia. Ở nơi đó có một luồng khí tức cường hãn đang lan tỏa ra.

Năng lượng cuồng bạo dần tan đi, sau đó mọi người nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện.

- Lâm Động!

Đám người Cổ Yên nhìn thấy Lâm Động vẫn bình an vô sự, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.

- Vô duyên vô cớ gây rối việc tu luyện của người khác, như vậy có hơi thiếu giáo dưỡng không?

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về Ngụy Tùng, cười nhạt nói.

Ngụy Tùng nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt lấy Lâm Động, cặp mày nhíu lại:

- Cửu Nguyên Niết Bàn? Từ huynh, huynh chắc chắn hắn là cường giả ẩn nấp trong Cổ gia sao?

Hắc y nhân cũng nhìn về phía Lâm Động, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng rồi gật đầu:

- Tên tiểu tử này không hề đơn giản, đừng xem thường hắn.

- Vậy sao? Ta lại cảm thấy tò mò, một tên tiểu tử Cửu Nguyên Niết Bàn thì có thể không đơn giản đến mức nào?

Ngụy Tùng nhếch mép cười nhạt.

- Cửu Nguyên Niết Bàn? Sau khi hồi phục thực lực cũng chỉ thế này thôi?

Rõ ràng không chỉ có Ngụy Tùng là cảm thấy nghi ngờ thực lực của Lâm Động, mà ngay cả đám đệ tử Cổ gia cũng nhíu mày nhìn Lâm Động. Trước đó Lâm Động nói đầy tự tin như thế, bọn họ còn tưởng sau khi hồi phục ít nhất thì hắn cũng phải được trình độ như Cổ Yên. Nhưng giờ hắn chỉ mới vừa đột phá Cửu Nguyên Niết Bàn mà thôi…

Thực lực này có thể chống lại được Tiên Phù sư sao?

Đám đệ tử Cổ gia nhìn nhau, tuy miệng không nói gì nhưng trong lòng thì đầy hoài nghi, dù gì thì thực lực và những gì hắn nói có khoảng cách quá lớn.

Một vạn viên Huyền Nguyên Đan hình như mất không đáng chút nào!

- Hắn ta…

Cổ Anh nghiến răng, trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng nàng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn sang Cổ Yên, khẽ nói:

- Cổ Yên tỷ…

Cổ Yên nhìn Lâm Động, vẻ mặt hắn vẫn bình thản không chút ba động. Cổ Yên cắn môi, một lúc sau lắc đầu:

- Cứ đợi xem thế nào, đừng kết luận quá sớm!

Cổ Anh nghe vậy chỉ đành gật đầu. Giờ đã đưa Huyền Nguyên Đan cho Lâm Động rồi, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi hắn giúp được chút sức.

Lâm Động cũng nhận ra những ánh mắt đang nhìn mình, nhưng hắn không nói gì, quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Cổ Nhã với gương mặt tái nhợt, ánh mắt tối lại:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cổ Nhã lắc lắc đầu, nói khẽ:

- Muội không sao, Lâm Động đại ca!

- Là hắn làm đấy!

Lúc này Cổ Anh chỉ vào Lục Kiếm, nói.

Lâm Động quay đầu nhìn về Lục Kiếm, hắn khẽ gật đầu với Lâm Động rồi cười lạnh:

- Ở đâu lại có tên tiểu tử không hiểu quy tắc như thế này, chuyện này không liên quan đến ngươi, ít can thiệp vào chuyện người khác đi. Nếu không ngươi hối hận cũng không kịp đâu!

Thực lực của Lục Kiếm là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, tính ra thì mạnh hơn Lâm Động một bậc. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn tự tin, hơn nữa đằng sau hắn còn có Ngụy Tùng chống lưng, đương nhiên sẽ không coi Lâm Động ra gì.

Lâm Động nheo mắt lại, dường như hơi mỉm cười rồi hắn nhẹ nhàng cất bước về phía Lục Kiếm.

Thấy vậy, đám đệ tử Cổ gia cũng vội tránh đường, bọn họ cũng rất tò mò muốn biết Lâm Động nhìn qua chỉ là Cửu Nguyên Niết Bàn có thể làm gì tên Lục Kiếm thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong kia.

- Lục Kiếm, nếu đã có người khiêu khích uy nghiêm của Thiếu Đảo chủ Kiếm Tâm Đảo ngươi, vậy thì không cần nương tay nữa!

Cách đó không xa, Ngụy Tùng cười nhạt, nói.

- Đương nhiên rồi!

Lục Kiếm nở nụ cười hung hăng, sau đó hai ngón tay cong lại, nguyên lực hùng hồn bỗng cuộn trào, một đạo kiếm khí mạnh mẽ hàng mấy chục trượng bỗng xé tan không khí chém thẳng về phía Lâm Động.

Thế nhưng đối diện với đạo kiếm khí kia, Lâm Động không hề dừng bước, chỉ giơ ra một bàn tay tóm lấy kiếm khí.

- Muốn chết!

Lục Kiếm thấy vậy cười lạnh, nói. Công kích của hắn dù là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong cũng không dám dùng tay không để đỡ như vậy.

Phốc!

Kiếm khí cường hãn chém lên bàn tay Lâm Động, nhưng cảnh máu thịt bay tứ tung không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của nhiều người. Bàn tay Lâm Động tựa như đúc từ gang thép vậy, giữ chặt lấy đạo kiếm khí, sau đó bóp mạnh.

Rắc!

Âm thanh giòn tan vang lên, đạo kiếm khí mạnh mẽ đó đã bị bàn tay trần của Lâm Động bóp vỡ tan!

- Sao có thể như vậy?

Nụ cười đông cứng lại trên gương mặt Lục Kiếm.

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiếm lạnh lùng, chân lại bước ra, một đạo tàn ảnh lưu lại còn bản thể đã biến thành quang ảnh, lao thẳng về phía Lục Kiếm với tốc độ kinh người.

- Nhanh thật!

Lục Kiếm vội lùi về phía sau, đồng thời một thanh trường kiếm sắc lẹm cũng hiện ra, một đạo kiếm khí nữa xuyên qua không gian lao về phía trước.

Quang ảnh chớp mắt đã đến! Đối mặt với kiếm khí mạnh mẽ của Lục Kiếm, Lâm Động nắm tay thành quyền, thanh quang cuộn trào, dường như có thể nghe thấy tiếng long ngâm vang lên.

Uỳnh!

Quang quyền Thanh Long hình thành trên đỉnh đầu Lâm Động, sau đó một quyền đem theo sức mạnh đáng sợ tung ra!

Rầm rầm rầm!

Kiếm khi sau khi tiếp xúc với quang quyền Thanh Long gần như lập tức tan tành!

Uỳnh!

Kiếm khí vỡ tan, quang quyền đánh thẳng lên người Lục Kiếm trước ánh mắt kinh hãi của hắn.

- Phụt!

Sức mạnh đáng sợ tác động lên cơ thể Lục Kiếm, sắc mặt hắn tái nhợt, một ngụm máu tươi bắn ra, thân thể bắn ngược trở về phía sau.

Một vài gã đệ tử Kiếm Tâm Đảo thấy vậy vội vàng đưa tay ra đón đỡ. Nhưng khi vừa chạm vào thân thể hắn thì tiếng xương gãy đã vang lên, bọn chúng cũng bị đánh bay theo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rầm rầm!

Cuối cùng bọn Lục Kiếm rơi xuống đất một cách thảm hại, âm thanh trầm đục khiến không ít người giật thót. Sau đó ánh mắt mọi người trở nên ngưng trọng. Một số cường giả vốn không để tâm phía này, hiện giờ cũng bắt đầu tập trung lên gã thanh niên gầy gò kia.

Chỉ một chiêu đã đánh bại Lục Kiếm thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Bản lĩnh này, ở đây chắc không quá mười người làm được!

Hơn nữa, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Lâm Động chỉ dùng đến sức mạnh thuần túy, nếu dùng thêm nguyên lực thì không biết sức phá hoại sẽ đến mức nào?

Đám đệ tử Cổ gia cũng há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, Cổ Anh thì nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Động không còn chút hoài nghi nào nữa.

Một quyền đánh bay Lục Kiếm Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, sức mạnh này có ai dám coi thường?

Có lẽ lúc này đệ tử Cổ gia không còn nghĩ đã lãng phí mất một vạn viên Huyền Nguyên Đan nữa!

Cổ Yên cũng thở phào một hơi, xem ra những lời nói trước đó của Lâm Động không phải ngông cuồng, xem ra lần này bọn họ đã tìm được một trợ thủ không tệ rồi!

Lâm Động lạnh lùng nhìn Lục Kiếm thê thảm lăn lộn ở phía xa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Tùng lúc này sắc mặt hơi tối lại, nhếch mép cười.

- Nhận tiền của người khác thì phải trừ họa cho người ta, việc này ta nhất định phải can thiệp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK