Trong phòng khách của Lâm thị, Lâm Tiêu nhìn Lâm Động cười hỏi.
Lâm Động gật đầu, rồi kể lại việc xảy ra trong Đại Hoang Bi.
Lâm Tiêu nghe trong Đại Hoang Bi lại có dị ma cường đại như vậy thì sắc mặt thay đổi, rồi gật đầu thầm cảm thán, nếu không phải có Lâm Động thì chắc sẽ có một kiếp nạn xảy ra rồi.
- Cha, con ra ngoài cũng một thời gian rồi, có lẽ mai phải về Đạo Tông.
Lâm Động đưa cho Lâm Tiêu một mảnh ngọc bài, nói:
- Nếu có vấn đề gì thì cha bóp nát nó, con sẽ về ngay.
Ra ngoài lâu như vậy hắn cũng phải về Đạo Tông rồi. Hơn nữa hắn cảm nhận được nguyên lực của Châu Thông trong Tổ Thạch dần phục hồi, hắn là khi tỉnh lại sẽ muốn nhìn thấy Đạo Tông.
Lâm Tiêu nhận lấy ngọc bài, gật đầu rồi cười:
- Đúng rồi, con cũng đi thăm Thanh Trúc cô nương đi. Đưa người ra về nhà mà mất tích cả chục ngày trời, không lịch sự lắm thì phải.
Lâm Động nhìn nụ cười thích thú của Lâm Tiêu cũng lắc đầu bất lưc, hắn vốn tưởng sẽ giải quyết nhanh, ai ngờ lại lâu như thế.
Ra khòi phòng khách Lâm Động đi thẳng ra hậu viện, thấy Lăng Thanh Trúc đang ngồi nói chuyện với Liễu Nghiên ở sân. Thấy hắn, Lăng Thanh Trúc chỉ lạnh nhạt nhìn qua rồi thu ánh mắt về.
- Ha ha, Động nhi đến đấy à.
Liễu Nghiên thì cười với Lâm Động, tiến lại vỗ vai hắn rồi nháy mắt với Lăng Thanh Trúc sau đó cười rời đi.
Lâm Động cười khổ, tiến lại chỗ Lăng Thanh Trúc.
Lăng Thanh Trúc cụp mắt, khẽ nói:
- Mai ta sẽ về Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Tuy ngữ khí nàng vẫn lạnh lùng như thế nhưng Lâm Động có thể nhận ra hận ý rất mờ nhạt. Bị hắn đưa về nhà vốn đã có chút hốt hoảng, kết quả hắn lại cứ mất tích suốt khiến nàng có chút bối rối và ngượng ngùng. Nhưng tính cách nàng rất tốt, ngày nào nói chuyện với Liễu Nghiên và các trưởng bối cũng tươi cười, nhưng trong lòng không khỏi bực mình vì sự mất tích của Lâm Động.
Đưa nàng về Lâm gia, còn hắn lại mất tích, đó là cái đạo lý gì?
Lâm Động vội kéo tay áo nàng, cười khổ:
- Lần này đúng là ta không đúng. Ta tưởng sẽ giải quyết nhanh nhưng không ngờ lâu thế.
Lâm Động vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lăng Thanh Trúc:
- Lần này ra gặp Cửu Vương Điện của Ma Ngục.
- Cửu Vương Điện?
Sắc mặt Lăng Thanh Trúc hơi thay đổi, từng giao đấu với Thất Vương Điện nên đương nhiên nàng hiểu sự khủng khiếp của những kẻ có tên Vương Điện. Trước đó họ liên thủ cũng không thể giết được Thất Vương Điện, nay Lâm Động lại một mình gặp phải Cửu Vương Điện?
- Ngươi không sao chứ?
Lăng Thanh Trúc nhíu mày, nhìn Lâm Động lo lắng.
- Vẫn tốt, hắn bị phong ấn nên thực lực giảm mạnh, nhưng vẫn khiến ta phải đại chiến mấy ngày mấy đêm…
Lâm Động đảo mắt rồi kể lại trận đại chiến với Cửu Vương Điện với sự nguy hiểm tăng lên gấp mấy lần, làm vẻ như vừa trải qua thập tử nhất sinh mới trở về được vậy.
Nhưng dường như khổ nhục kế của hắn không có tác dụng lắm với Lăng Thanh Trúc, gương mặt nàng vẫn bình lặng như mặt hồ.
Lâm Động thấy thế cũng đành ngậm miệng, quả nhiên rất khó đối phó với nữ tử thông minh.
Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động càng nói càng nhỏ thì nhìn hắn, khi thấy vẻ mặt hắn thì khóe miệng hơi nhướn lên, ánh mắt dịu dàng hơn. Tuy Lâm Động nói hơi phóng đại nhưng gặp Cửu Vương Điện thì chắc chắn không thể tránh được đại chiến.
- Lần sau nếu thế này nữa là ta không đến đâu.
Lâm Động nghe thế khựng người, rồi gật đầu cười khan:
- Yên tâm, lần sau có đi cũng đưa nàng theo
Trong lòng hắn thở phào, cuối cùng cũng ổn thỏa.
- Mai nàng về à?
Lâm Động chuyển chủ đề.
- Ừm.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật:
- Dù sao ra ngoài cũng lâu rồi. Ta là cung chủ, tuy trong cung có nhiều trưởng lão nhưng không thể cứ như vậy được.
- Vừa hay mai ta định về Đạo Tông. Vậy ta sẽ tiễn nàng về Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Lâm Động gật đầu.
- Ta về cung sẽ bế quan tham ngộ Luân Hồi, có lẽ không thể xuất quan trong thời gian ngắn.
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động:
- Thái Thượng Cảm Ứng Quyết ngươi phải cảm ngộ nhiều hơn, cảm ứng của ngươi dù sao cũng không phải tự thân, nay chỉ coi là mới chạm tới ngưỡng cửa, muốn đạt đến mức của các Chủ Viễn Cổ còn xa lắm.
Lâm Động khựng người, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Thanh Trúc, quả nhiên nàng biết mục đích học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết của hắn.
Lăng Thanh Trúc tránh ánh mắt hắn, rồi đi ra ngoài:
- Ngươi đi nhiều mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Nhưng vừa quay người thì một bàn tay đột nhiên giữ lấy khuỷu tay nàng. Nhiệt độ từ bàn tay khiến thân thế nàng hơi run lên, vội vàng muốn giằng ra nhưng không được. Gương mặt trước nay vẫn lạnh lùng bỗng hơi hoảng:
- Ngươi…ngươi muốn làm gì…á!
Tay đột nhiên bị kéo mạnh, rồi nàng chạm vào khuôn ngực rắn chắc, vòng eo mềm mại của nàng được một vòng tay ôm lấy.
- Cảm ơn.
Không đợi nàng vùng ra, một giọng nói nhẹ nhàng đầy hối lỗi vang lên. Lăng Thanh Trúc đứng yên má ửng hồng, cũng không biết nên làm gì mới được. Nếu là người khác thì có lẽ một kiếm chém đôi rồi, nhưng với tên trước mặt đây nàng lại không thể ra tay được, chỉ khẽ cắn môi mặc hắn.
Nhưng Lâm Động cũng không có động tác gì tiến xa hơn, chỉ ôm lấy người trong lòng như muốn xin lỗi.
Trong đình viện yên tĩnh, một lúc lâu sau có một thân ảnh mảnh mai xuất hiện ở cửa, nàng lập tức nhìn thấy hai thân ảnh kia, miệng khẽ hừ một tiếng.
Tiếng nàng tuy rất nhỏ nhưng lập tức phá vỡ không gian yên lặng trong sân. Lăng Thanh Trúc sực tỉnh, giận dữ nhìn Lâm Động khiến hắn cũng thấy run run.
Nhưng không đợi hắn nói gì thì Lăng Thanh Trúc đã cuống cuồng đi mất.
Lâm Động ho khan, nhìn Thanh Đàn đang chu miệng ngoài cửa, cười bối rối.
Thanh Đàn tiến lại bên cạnh Lâm Động, nhìn về hướng Lăng Thanh Trúc vừa đi:
- Lâm Động ca, muội nhớ còn một Ứng Hoan Hoan của Đạo Tông nữa phải không? Huynh như thế…
Lâm Động nghe vậy, đầu lập tức to ra, nha đầu này đúng là thích chọc ngoáy, hắn gõ một cái lên đầu Thanh Đàn:
- Chuyện người lớn trẻ con đừng có xen vào.
- Muội là điện chủ Hắc Ám Điện, đâu phải trẻ con!
Thanh Đàn bực bội.
Lâm Động cười, búng má Thanh Đàn.
- Lâm Động ca, ngày mai huynh về Đạo Tông à?
Thanh Đàn đột nhiên ôm lấy tay Lâm Động, cười hỏi.
Lâm Động gật đầu, chắc là nha đầu này nghe từ chỗ Lâm Tiêu.
- Muội cũng muốn đi!
- Không được, ở nhà với cha mẹ!
- Cha mẹ đồng ý rồi!
- Không được!
- Vậy thì muội sẽ phát nguyên thần truyền tin cho Hoan Hoan nói lại việc huynh vừa làm.
- Muội muốn đánh hả?
Ngày hôm sau, Lâm Động nhìn Thanh Đàn đang cười hí hửng bên cạnh mình chỉ biết lắc đầu, cuối cùng cũng được lãnh giáo “quấn người đại pháp” của nha đầu này.
Lăng Thanh Trúc đứng bên cạnh hắn, đang nói chuyện với Liễu Nghiên.
- Cha, mẹ, bọn con đi đây.
Lâm Động thấy thời gian cũng không còn sớm, nói với Lâm Tiêu, Liễu Nghiên.
- Ừm, cẩn thận đấy.
Hai người Lâm Tiêu gật đầu. Dù sao Lâm Động cũng không còn là cậu thiếu niên hồi xưa, thành tựu của hắn hiện nay đủ để họ tự hào.
Lâm Động cười, rồi vung tay ba người họ biến thành lưu quang bay đi, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Rời khỏi vương triều Đại Viêm, Lâm Động đưa Lăng Thanh Trúc về Cửu Thiên Thái Thanh Cung trước. Sau một thời gian chỉnh đốn lại, Cửu Thiên Thái Thanh Cung đã được hoàn thiện, hai người ở lại một chút rồi cũng cáo từ trở về Đạo Tông.
Chỉ nửa ngày sơn mạch Đạo Tông đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động. Hắn quét mắt nhìn, thân hình dừng lại một chút, chỉ thấy trên một ngọn núi phía xa có một thân ảnh đang ngồi trên vách núi, mái tóc dài màu lam nhạt buông xõa, một thứ hàn khí tỏ ra khiến mặt đất cũng kết băng.
- Hoan Hoan?
Lâm Động thấy thân ảnh quen thuộc đó hơi khựng người rồi vội vàng tiến lại. Hoan Hoan thấy hắn, ánh mắt cũng có chút dao động.
- Huynh về rồi?
Ứng Hoan Hoan đứng dậy mỉm cười.
- Sao muội lại ở đây?
Lâm Động cười.
- Đợi huynh mà.
Ứng Hoan Hoan gạt một lọn tóc mỉm cười, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Lâm Động khựng người, hắn nhìn gương mặt mỹ lệ của Ứng Hoan Hoan, đôi mắt màu lam giống như viên bảo thạch trong veo, trong sự băng hàn khiến không gian đông cứng đó cũng có sự dịu dàng.
So với trước đây, nàng đã trầm lặng hơn, hắn cũng mơ hồ thấy không ổn nhưng cũng không nói ra.
- Muội thế này mà vẫn chạy lung tung?
Lâm Động thở dài, đưa tay về phía nàng:
- Chúng ta về đi.
Ứng Hoan Hoan gật đầu mỉm cười, nắm lấy tay Lâm Động, cảm nhận nhiệt đột từ bàn tay hắn, trái tim lạnh lẽo của nàng gợn sóng, nụ cười càng thêm dịu dàng.
- Tỷ là Hoan Hoan?
Thanh Đàn ở phía sau Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan thay đổi quá nhiều so với trước đây thì kinh ngạc:
- Sao tỷ lại thành thế này?
Lâm Động vỗ đầu Thanh Đàn:
- Không được hỏi linh tinh.
Rồi hắn kéo nàng bay về Đạo Tông. Khi vào trong Đạo Tông, hắn nhìn về một ngọn núi phía sau, khẽ gật đầu cảm ơn.
Viêm Chủ đứng ở đó, nhìn ba người vào trong Đạo Tông, thần sắc có phần phức tạp, khẽ thở dài.