Khi đôi mắt ấy mở ra, một tia sáng hình Thanh Long lóe lên, mơ hồ còn có tiếng long ngâm truyền ra khiến không gian chấn động.
Gương mặt nam tử đó khá tuấn lãng, nếu Lâm Động ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc nhận ra, đây chính là Thanh Long Vương Thanh Trĩ mà hắn đã từng gặp trong chiến trường Viễn Cổ.
- Ha ha, đúng là một chàng trai thú vị!
Nam tử đó mỉm cười, trong đôi mắt ánh lên thanh quang lan tỏa sự thông tuệ, ánh mắt ấy dường như xuyên thấu cả không gian. Hắn khẽ lẩm bẩm một câu.
- Khiến cho Thanh Long Vương Thanh Trĩ ngươi tốn công tốn sức như vậy, xem ra gã thanh niên kia cũng không đơn giản a!
Phía sau lưng Thanh Trĩ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh. Người mới đến này mái tóc bạc trắng, đôi mắt thâm sâu, đôi tay trong tay áo thò ra tựa như Linh bảo, tỏa ra một thứ năng lượng Luân hồi, vô cùng kỳ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Một kẻ Có Thôn Phệ Tổ Phù, sao có thể đơn giản được? Tiềm lực của hắn rất tốt, nếu như tiến hành rèn luyện hắn thêm, có lẽ thực lực sẽ tăng tiến vô cùng khủng khiếp!
- Ồ? Thôn Phệ Tổ Phù cũng xuất hiện rồi sao?
Ánh mắt của lão nhân tóc bạc có chút ba động, ngạc nhiên nói.
- Ừm!
Thanh Trĩ gật đầu, nói:
- Hướng chuyển dịch không gian của bọn chúng có lẽ là Yêu Vực, nhưng cuối cùng bị Thiên Nguyên Tử phá hoại, chắc nơi đến là Loạn Ma Hải rồi!
- Loạn Ma Hải sao?
Lão nhân tóc bạc ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên cười, nói:
- Ta nhớ tên Ma La kia cũng đang ở Loạn Ma Hải đúng không? Chẹp chẹp, thật tò mò, không biết Thôn Phệ Tổ Phù gặp Hỏa Diễm Tổ Phù thì sẽ như thế nào?
Thanh Trĩ bật cười rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía chân trời, tầm mắt ấy như nhìn thấu đến điểm cuối của không gian hư vô, sâu trong ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
- Trước đây không lâu, khi ta mới tỉnh lại từ Luân hồi, đã gặp phải công kích!
Lão giả tóc trắng nghe vậy, nheo mắt lại, bàn tay khẽ nắm lại, giọng nói cũng trầm xuống:
- Là Dị Ma làm sao?
- Ừm, ha ha, ít nhất là ba tên Dị Ma cấp Tướng, bọn chúng cũng thật coi trọng bản tọa!
Thanh Trĩ cười nhạt, nói.
- Đại chiến năm đó, Phù Tổ đại nhân đã thiêu đốt Luân hồi, tiến hành phong ấn khe nứt không gian, nhưng vẫn còn một số tên Dị Ma còn ẩn nấp trong không gian này. Trong đó có không ít nhân vật khó đối phó, thậm chí còn có cả Dị Ma cấp Vương!
Lão giả tóc bạc bình thản nói.
- Hàng ngàn năm nay, tuy rất ít khi nghe tin tức Dị Ma xuất hiện, nhưng không có nghĩa là bọn chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Theo tin tình báo mà ta có được, dường như bọn chúng đang dần tập trung nhau lại trong bóng tối. Thậm chí ta nghi ngờ bọn chúng đã từng giao lưu với Dị Ma Tộc phía sau khe nứt không gian.
- Có lẽ bọn chúng muốn phá tan khe nứt không gian!
Thanh Trĩ thở hắt ra, ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm:
- Đúng là thứ phiền phức, nếu khe nứt không gian bị phá tan, thiên địa này không còn ai như Phù Tổ đại nhân có thế gánh vác được trọng trách nữa!
- Đúng vậy, mặc dù chúng ta cũng trải qua Luân hồi, nhưng vẫn không thể đạt đến trình độ của Phù Tổ đại nhân. Năm đó trong số các đệ tử, người có hy vọng đạt đến thực lực của ngài nhất là Băng Chủ. Nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn không cảm nhận được năng lượng của Băng Chủ. Cũng không biết có phải bỏ mạng trong Luân hồi rồi không?
Lão giả tóc trắng khẽ thở dài.
Thanh Trĩ cũng gật đầu, hai tay chắp sau lưng, nhìn ra phía xa khẽ nói:
- Thiên địa có dấu hiệu hỗn loạn, không biết lần này có vượt qua được đại kiếp hay không?
Lão giả tóc trắng gật đầu trầm mặc không nói gì.
o0o
- Cảm giác dịch chuyển không gian, mẹ kiếp đúng là khó chịu!
Đó là ý nghĩ duy nhất của Lâm Động sau khi ý thức không biết bao nhiêu lần rơi vào hắc ám. Ý thức mơ hồ khiến hắn không thể tỉnh táo lại, cũng không thể khống chế được cơ thể, thậm chí hiện giờ còn sống hay đã chết, hắn cũng không thể biết được.
Trạng thái này không biết kéo dài trong bao lâu, nhưng khi ý thức dần lấy lại được, Lâm Động mơ hồ cảm nhận được bên cạnh có một vài âm thanh, rồi ngay sau đó lại mất hoàn toàn tri giác.
Trong thời gian tiếp theo Lâm Động hoàn toàn nằm trong trạng thái hôn mê, nhưng rồi thời gian dần trôi đi, hắn nhận ra mình đang hồi phục khả năng khống chế cơ thể, điều này khiến hắn thở phào một hơi, xem ra hắn vẫn còn sống!
Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được hình như có người đang chăm sóc hắn, mà người đó có lẽ là nữ tử. Rồi thời gian trôi đi, rất lâu rất lâu, cuối cùng một tia sáng rạch ngang bóng tối, chiếu lên ý thức của Lâm Động.
Mí mắt nặng trịch sau nhiều lần gắng gượng cuối cùng cũng mở ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng… Nơi đây dường như là trong một chiếc xe thô sơ.
Ý thức của Lâm Động dần tỉnh lại, ký ức trào lên như thủy triều.
Đại chiến Dị Ma Vực, chuyển dịch không gian, Nguyên Môn…
Một làn trọc khí thoát ra khỏi cổ họng Lâm Động, sau đó hắn nắm tay lại, hoảng loạn nhận ra thân thể mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào!
Hắn vội vàng nội thị trong cơ thể, nhất thời nhìn thấy cơ thể mình là một đống hỗn loạn, thậm chí kinh mạch cũng có dấu hiệu méo mó đứt đoạn, thương thế thật sự khủng khiếp!
Tâm thần chìm vào đan điền, hư ảnh Nguyên thần ở đó vẫn đang ngồi trên Long Nguyên Luân, nhưng kim quang quanh người đã tối hẳn đi như sắp biến mất.
- Thương thế nặng đến như vậy sao?
Trong lòng Lâm Động chùng xuống, không ngờ lần này lại trọng thương đến mức này. Nếu là người khác hiển nhiên đã tàn phế rồi!
- Xem ra phải điều dưỡng cho tốt một phen!
Lâm Động thầm nghĩ, nhục thể của hắn dù sao cũng hơn hẳn người bình thường, hơn nữa ở Dị Ma Thành, Thiên Long Khí cũng đã dung nhập vào, cường hóa nhục thể của hắn. Vì thế dù thương thế khá nặng, nhưng nếu có thời gian thì chắc chắn hắn hồi phục được.
- Không biết đây là đâu?
Lâm Động nhíu mày, hiện giờ rõ ràng hắn vô cùng yếu ớt, bất cứ ai cũng có thể tấn công hắn!
- Thương thế tuy nặng, nhưng tu dưỡng một thời gian chắc có thể miễn cưỡng dùng Nguyên thần khống chế Ma thi, như vậy cũng có thể tự bảo vệ thân mình.
Nghĩ vậy Lâm Động thở phào, bất luận thế nào thì hắn không thể không làm gì.
- Không biết Tiểu điêu, Tiểu Viêm thế nào? Xem ra đã bị thất tán rồi!
Lâm Động nghiến răng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung hăng:
- Nếu Tiểu điêu và Tiểu Viêm xảy ra chuyện gì, chắc chắn ta sẽ tắm máu Nguyên Môn!
Két!
Ngay lúc đó, cánh cửa xe bỗng nhiên khẽ mở, ánh mắt Lâm Động lập tức nhìn về phía đó.
Một thân ảnh thướt tha xuất hiện trước mắt hắn. Đó là một thiếu nữ mặc lam y, dung nhan tuy không xinh đẹp bằng Thanh Đàn, Ứng Tiếu Tiếu, nhưng cũng rất thanh tú, có điều trong mắt cô gái đó luôn có một sự sợ sệt nhàn nhạt nào đó.
Rất nhanh nàng ta nhận ra Lâm Động đã tỉnh, trước sự chăm chú của hắn, nàng có phần hốt hoảng, bàn tay chà lau mấy cái lên trên người rồi mới thấp giọng rụt rè nói:
- Ngươi tỉnh rồi à?
Lâm Động mỉm cười, gật đầu, xem ra hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm gì. Chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi đâu.