Diêm Sâm biến thành một đạo hắc ảnh lao thẳng vào vùng không gian kia, ngay vào lúc đó, một luồng nguyên lực hùng hồn từ trên người Diêm Sâm bùng phát ra, đánh tan sức mạnh cuồng bạo của nó.
- Minh Vương Thủ Diêm Sâm, không thể ngờ nhân vật như vậy cũng đến Viễn Cổ Bí Tàng của địa vực Tây Bắc này!
Liễu Bạch nhìn thân ảnh đó, khẽ cười nói.
- Hắn cũng khó đối phó đấy!
Mục Hồng Lăng đứng bên cạnh Liễu Bạch nói.
- Hà hà, những người có thể đến được đây có ai là dễ đối phó?
Liễu Bạch cười.
- Tốc độ trưởng thành của hắn thật sự khiến người ta kinh ngạc. Lần đầu gặp hắn, bất cứ cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn nào cũng có thể khiến hắn thê thảm, nhưng không ngờ chỉ mấy tháng mà hắn đã có thể chống lại được Tứ Đại Bá Chủ.
Mục Hồng Lăng bỗng đảo mắt, nhìn về phía Lâm Động, nói.
- Tên Lâm Động này không đơn giản, nửa năm nữa trong Bách Triều Đại Chiến có lẽ hắn cũng là đối thủ đáng gườm.
Liễu Bạch từ tốn nói.
- Ồ?
Mục Hồng Lăng nhướng mày, có chút không tin nói:
- Tuy ta không phủ nhận tiềm lực của hắn, nhưng không phải ngươi không biết Bách Triều Đại Chiến sẽ xuất hiện những nhân vật khủng bố đến mức nào. Những kẻ biến thái ở các Vương triều Siêu cấp kia, từ khi Bách Triều Đại Chiến được tổ chức đến giờ luôn luôn chiếm vị trí hàng đầu. Người thường dù có truyền thừa kỳ ngộ nhưng muốn làm nên chuyện gì thì vẫn rất khó.
- Tuy khó nhưng không phải chưa từng xảy ra. Chẳng ai có thể chắc chắn được. Lần này sẽ không có ngoại lệ, ta nghĩ đến lúc đó có lẽ sẽ rất thú vị. Đã rất nhiều năm rồi chưa có kẻ nào thách thức sự uy nghiêm của các Vương triều Siêu cấp đó rồi.
Liễu Bạch cười nói.
- Hy vọng là thế!
Mục Hồng Lăng khẽ vươn người, để lộ ra những đường cong gợi cảm, đôi mắt đẹp không biết vì sao cứ nhìn chăm chăm về thân ảnh phía xa kia. Khiêu chiến Vương triều Siêu cấp không dễ đâu, hắn làm được sao?
- Bọn chúng ta cũng đi thôi, vào trong không gian đó có lẽ là đến di tích của Tứ Đại Huyền Tông rồi.
Liễu Bạch vẫy tay, rồi bay vào không gian đó trước tiên, tiếp theo bọn người Mục Hồng Lăng cũng theo sát phía sau.
Vút vút!
Thấy bọn người Diêm Sâm, Liễu Bạch đều đã hành động, những người đang nhăm nhe di tích Tứ Đại Huyền Tông cũng không kìm chế được nữa, vô số thân ảnh bay vào trong không gian méo mó kia.
Nhưng dường như rất nhiều người đã coi thường sức mạnh tồn tại trong không gian ấy, vì thế một số kẻ xui xẻo vừa chạm vào không gian đó đã bùm một tiếng, nổ tan xác, máu tươi bắn tung tóe. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mùi máu tanh bỗng xuất hiện lập tức gây nên hoảng loạn, những người khác lúc này mới hiểu, không gian bao phủ quanh di tích không hề đơn giản như tưởng tượng.
Lâm Động nhìn màn máu phát tán trong không gian, hàng lông mày nhíu lại. Quả nhiên bọn chúng đã bị di tích Tứ Đại Huyền Tông kích thích đến mất lý trí rồi.
- Đi thôi!
Tình huống đó Lâm Động cũng không quan tâm, gật đầu với Tiểu Viêm rồi cả hai cùng bay thẳng vào không gian đó.
Khi bay vào trong, hai người cũng cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo của nó. Vô số những đường nứt không gian trong đó nếu chạm phải có lẽ đến Niết Bàn Kim Thân cũng tan tành. Nguyên lực hùng hồn bao quanh cơ thể hai người Lâm Động, đồng thời tinh thần lực cũng lan tỏa, mỗi khi có nguy hiểm xuất hiện là Lâm Động sẽ phát hiện ra ngay rồi dẫn Tiểu Viêm tránh đi.
Không gian này tuy nguy hiểm, nhưng với Lâm Động chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị nguy hiểm chí mạng. Vì thế với tốc độ đó, di tích Tứ Đại Huyền Tông ẩn giấu trong không gian này cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt hai người Lâm Động.
Đó là một quảng trường rộng lớn vô cùng cổ xưa. Trong đó không có thứ gì quá đặc biệt, nhưng khí tức của nó khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
- Đó là…
Lâm Động nheo mắt nhìn về trung tâm quảng trường, phát hiện ở đó là bốn cánh cổng lớn bằng đồng đen đang đóng chặt.
Xoẹt!
Một vài cường giả thực lực không tệ đều đã vượt qua không gian, cuối cùng đáp xuống quảng trường.
Hai người Lâm Động theo ngay phía sau, chầm chậm đáp xuống, quét mắt nhìn, quảng trường này dường như được tạo nên từ một tảng đá khổng lồ, không có chút khe nứt hở nào, viền quảng trưởng bóng láng như gương.
- Đây chính là di tích Tứ Đại Huyền Tông sao?
Những thân ảnh đến đây ai nấy đều nhìn quảng trường với con mắt rực cháy ham muốn. Trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được di tích Tứ Đại Huyền Tông!
Quảng trường này không có thứ gì quá đặc biệt, duy chỉ có bốn cánh cổng đồng đen kia. Vì thế sau khi nhìn xung quanh, tất cả đều dừng lại ở bốn cảnh cổng đó. Dường như đó chính là nơi trọng yếu của truyền thừa Tứ Đại Huyền Tông.
Một lúc sau, cuối cùng có người không nhẫn nại được, bước ra thi triển vũ kỹ oanh kích lên một cánh cổng.
Sau tiếng uỳnh trầm đục, những làn sóng dao động lan tỏa bốn phía, khiến đất đá xung quanh bắn khắp nơi.
Phụt!
Nhưng sau đó cường giả vừa công kích kia mang theo sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt đầy kinh hãi, cả người bị bắn ra khỏi quảng trường rồi lại rơi vào không gian kia, cơ thể bị cắt ra thành nhiều mảnh, từ trong không gian vang lên những tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Cảnh tượng đó khiến các cường giả ở quảng trường bình tĩnh hơn, một vài người định động thủ đã toát mồ hôi dừng ngay lại. Xem ra những cánh cổng này căn bản không thể dùng sức mạnh được.
- Truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông có lẽ ở phía sau bốn cánh cổng này.
Lâm Động cũng quét mắt nhìn, trầm ngâm nói. Cũng có nghĩa là bắt buộc phải mở được cánh cổng này mới có được truyền thừa.
Trên quảng trưởng bắt đầu có những tiếng bàn tán, dường như đang bàn bạc cách phá giải. Còn bọn người Liễu Bạch nhìn cánh cổng với ánh mắt kỳ lạ, trong mắt không hề có sự nghi hoặc và mơ hồ như những người khác.
- Có phải các vị rất muốn biết làm sao mới mở được những cảnh cổng này không?
Một giọng nói bình thản bỗng vang lên, rồi vô số ánh mắt quay sang nhìn, Lâm Động cũng nhìn về hướng đó, ánh mắt lập tức lạnh băng, vì kẻ vừa lên tiếng chính là Lâm Lang Thiên.
- Cánh cổng này không thể dùng sức mạnh mà mở được, vì muốn mở nó nhất định phải có chìa khóa.
Lâm Lang Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt nham nhiểm nhìn về phía Lâm Động.
- Mà chìa khóa để mở nó chính là bốn chiếc Viễn Cổ Bí Thược!
- Ồ!
Lời nói của Lâm Lang Thiên lập tức gây nên những hàng loạt tiếng xôn xao bàn tán, rồi tất cả cùng nhìn về phía Lâm Động với ánh mắt tham lam. Những người ở đây ai cũng biết trong tay Lâm Động có một chiếc Viễn Cổ Bí Thược.
- Hà hà, trong tay hắn có lẽ không chỉ có một chiếc Viễn Cổ Bí Thược. Hắn đã đánh bại Thạch Khôn, thiết nghĩ Viễn Cổ Bí Thược trong tay Thạch Khôn cũng đã nằm trong tay hắn rồi.
Lâm Lang Thiên cười nham hiểm, rồi nhìn bọn người Liễu Bạch, Điền Chấn, nói:
- Bọn chúng ta liên thủ cướp Viễn Cổ Bí Thược của hắn, các ngươi thấy thế nào?
Nghe thấy thế, ánh mắt Điền Chấn lập tức tối lại, liếc nhìn Lâm Động không chút thiện ý, khóe miệng nhếch lên.
- Viễn Cổ Bí Thược?
Liễu Bạch cười cười, rồi nắm tay một cái, một chiếc chìa khóa cổ xưa xuất hiện, hắn uể oải nói:
- Trên đường đến đây vừa hay gặp Vương triều Hồng Hoang, vì thế tiện thể lấy Viễn Cổ Bí Thược của bọn họ rồi.
- Xem ra ta cũng không cần!
Diêm Sâm toàn thân áo đen liếc nhìn Lâm Động, bàn tay trắng nhợt thò ra, hắn cũng có một chiếc Viễn Cổ Bí Thược!
Hiển nhiên cái này là của Vương triều U Tuyền.
Những kẻ này hiển nhiên cũng đã có suy đoán, vì thế sau khi Viễn Cổ Bí Tàng được mở ra, bọn chúng đã động thủ đoạt lấy Viễn Cổ Bí Thược. Còn các Vương triều như Vương triều Ma Nham, hay Vương triều Hồng Hoang phí công tìm Viễn Cổ Bí Thược rồi.
Lâm Lang Thiên hiển nhiên cũng không ngờ Liễu Bạch và Diêm Sâm cũng có.
- Hắc hắc, Lâm Động, ngươi đắc tội với không ít người đâu. Ta đã nói rồi, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận thôi!
Sắc mặt Điền Chấn lạnh băng bước ra, ánh mắt đầy sát khí nhìn Lâm Động, đưa tay ra, nói:
- Giao Viễn Cổ Bí Thược ra đây!
Hai nam tử phía sau Điền Chấn cũng đem theo hàn khí đứng gần lại phía sau Điền Chấn, mắt nhìn trừng trừng về phía Lâm Động. Xem ra bọn chúng cũng muốn cướp Viễn Cổ Bí Thược từ tay Lâm Động.
- Lâm Động, không muốn chết ở đây thì hãy ngoan ngoãn giao ra đây!
Lâm Lang Thiên cười lạnh, nói:
- Bất luận ngươi có thủ đoạn gì, với tình thế này người chắc chắn phải chết!