“Tần cô nương, sau lần này không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau, ngươi thật sự phải về Vạn Dược Cốc sao?” Vấn đề này hắn đã hỏi không chỉ một lần. “Đương nhiên, bởi vì Bách Lý Dật Vân có ơn với ta, một ngày hắn còn điên dại, thì đó là một ngày ta không ra khỏi cốc. Ơn của ngươi ta đã trả xong rồi, còn hắn ta sẽ trả dần dần.” “Chỉ là báo ơn thôi sao… Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói chúng ta là huynh đệ, là bằng hữu.” Ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.