Mục lục
Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không hề nghĩ ngợi đã trả lời ngay. Ha ha.” Ta không rõ hắn cười thế này là có ý tứ gì, bất đắc dĩ trong đó mang theo một chút lĩnh ngộ: “Nếu ngươi sẽ chết thì sao? Còn nguyện ý không?”

“Nguyện ý.”

“Nhưng mà ta không muốn.” Hắn kích động phản đối quyết định của ta, thậm chí cầm quyền trượng trong tay ném sang một bên, từng bước một đi về phía ta, trong mắt chỉ còn lại vài điểm khó hiểu: “Ta không hiểu, không rõ ràng lắm. Đại công chúa và Thanh Lưu là bởi vì yêu, nhưng ngươi thì sao? Ngươi yêu hắn sao? Ngươi không yêu. Tại sao ngươi lại phải vì hắn làm nhiều chuyện như vậy?”

Hỏi ta, dường như ta cũng không biết. “Đau lòng đi.” Có lẽ đây mới là đáp án: “Có lẽ để hắn thắng, như vậy lúc tất cả kết thúc, có lẽ ta sẽ được giải thoát đi.”

“Lời nói thật, ta muốn nghe lời nói thật.”

Vừa rồi chính là lời nói thật của ta, bằng không còn có cái gì đáng nói! Nói ra ngươi cũng không tin. Ta đã không còn đủ kiên nhẫn: “Tin hay không thì tùy ngươi, lời hay không nói lại lần thứ hai, tóm lại Sở Dạ Ly không thể chết được. Máu đầu tim đúng không… Ta có rất nhiều!”

“Được, đợi lát nữa ta để cho người chuẩn bị một chút, giúp ngươi tục mệnh cho Sở Dạ Ly. Nhưng mà…” Hắn chĩa vào ta nhắc nhở: “Thế giới này không tốt như ngươi tưởng đơn giản như vậy đâu. Vì sao ngươi lại không thể đề phòng Sở Dạ Ly chứ? Chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng tất cả những chuyện này chỉ là hắn giả bộ để cho ngươi xem, lợi dụng sự thiện lương của ngươi tới cứu hắn sao?”

Chẳng lẽ ta lại không nghĩ tới như vậy? Ta có nghĩ tới, thậm chí ta còn vẫn luôn hoài nghi hắn chính là Minh Vương giả bộ tới lừa gạt ta. Chỉ là ta làm không được chuyện thấy chết mà không cứu. “Nếu thật sự như vậy thì là tốt nhất. Bởi vì ta sẽ chỉ bị hắn lừa một lần, như vậy thì không còn thiếu nợ lẫn nhau. Cho nên, Minh Vũ nếu ngươi tin tưởng ta, cũng nên tin tưởng Sở Dạ Ly một lần.”

Ta không biết trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hắn và Sở Dạ Ly, nhưng quả thật hắn cũng không có hảo cảm với Sở Dạ Ly, đối hắn cũng chỉ có phần ơn cứu mạng kia. Đã cứu mạng hắn không đại biểu sẽ phải đứng về phía lập trường của người đó, đây cũng là điểm khiến ta ngưỡng mộ hắn một chút, có lập trường. Hắn cũng không muốn ta vô duyên vô cớ lấy máu mà thôi. Kỳ thật, ta cũng chỉ là đánh cược bản thân một phen, nếu thua, cũng không có gì quá to tát, cũng đã thanh toán xong với Minh Vương.

Thời điểm lấy máu ta thật sự không biết sẽ khủng bố như vậy, một ống tiêm thật dài, cho đến lúc ta thấy thì cũng đã hôn mê, còn tốt trước đó Minh Vũ đã rót cho ta một chén thuốc tê, bằng không ta thật sự sẽ bị hù tới chết. Cũng may khi mở mắt thì đã xong việc.

“Quả nhiên khôi phục rất nhanh, nếu là người khác rút một chén máu đầu tim thì giờ đã sớm chờ ở địa phủ rồi.” Minh Vũ bưng canh đại bổ tiến vào, cho dù hắn không vui, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nhìn ta: “ Đến bây giờ hắn còn không biết là ai đã rút một chén máu đầu tim cho hắn.”

“Không biết không phải rất tốt sao.” Tuy rằng có chút thất vọng, mấy chuyện này Sở Dạ Ly sẽ không đoán được. “Được rồi không nói cái này nữa, rốt cuộc ngươi đã nghĩ ra biện pháp cứu hắn chưa?”

“Trước tiên uống hết canh đi đã.” Hắn đưa chén tới trước mặt ta, nếu không phải bởi vì không nhìn thấy, khẳng định giờ phút này hắn đã trực tiếp uy hiếp ta rồi.

Ta miễn cưỡng uống một ngụm, mẹ ơi, tất cả đều là vị thuốc.

“Uống xong rồi sao?” Hắn còn thúc giục, ta tiếp tục miễn cưỡng từng ngụm từng ngụm uống sạch, cho đến khi thấy đáy chén. Cuối và giọng nói cũng gian nan phát ra: “Uống xong rồi.”

Hắn tiếp nhận chén tiếp tục lải nhải: “Ngươi vẫn nên giữ cảnh giác với hắn biết chưa?”

“Kỳ thật ta đã từng giết người.” Thật sự không nghĩ lại tiếp tục và hắn vô nghĩa, có một số việc cũng là chuyện mà ta muốn trốn tránh nhất: “Người thật sự sẽ thay đổi, hơn nữa mỗi một đời đều không giống nhau. Ta nói rồi ta có ký ức của chín kiếp trước không phải là lừa gạt ngươi. Mấy kiếp đầu thì ta đã quên, nhưng khi đó ta cũng không phải là người tốt gì cho cam, khát máu như quỷ, giết người thì cũng chỉ là vung ra một cái búng tay, có điều sau này lại vẫn bị người khác giết chết. Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.” Đi giày vào xuống giường, không nghĩ tới khi tỉnh lại trời cũng đã đen nhánh, có điều bóng đêm trên núi là bóng đêm đẹp nhất.

Ngày tiếp theo, Minh Vũ lại thay đổi một cái mặt nạ khác cho ta mang lên, theo hắn đi gặp Sở Dạ Ly, mà Hoàng Thượng và những người khác từ ngày hôm qua đã đi xuống núi.

“Hôm nay Đại công chúa sẽ lên núi đến thăm Ly Vương.”

“Đại công chúa? Trời ạ, ta rất muốn gặp nàng.” Ta có chút hưng phấn nhỏ theo ở phía sau, cảm giác giống như là được gặp Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài: “Vậy Thanh Lưu tướng quân cũng sẽ đến sao? Bây giờ bọn họ chính là thần tượng của ta đó!”

“Nhỏ giọng chút.” Hắn hạ giọng, còn may chung quanh không có người: “Đừng để bị người ngoài hoài nghi thân phận của ngươi. Hôm nay ngươi sẽ làm một người câm, vẫn luôn đi theo sau ta, ta nói cái gì ngươi nghe là được.”

“Rõ!” Ta đứng thẳng tắp thân mình, bắt chước giống như người hầu trong quốc sư phủ của hắn đi đường, thật đúng là chất phác.

Lối vào sân nơi Ly Vương ở là nơi có nhiều hộ vệ nhất, quả nhiên, cũng không biết vì sao lại luôn bị người khác ám sát. Đơn giản mà nói người này thật đúng là tai hoạ tới liên tục.

Đồng thời nghênh diện phía chúng ta đi tới, ung dung cao quý, khuôn mặt khả ái, hẳn chính là Đại công chúa.

Nàng đi đến trước mặt Minh Vũ, hơi hơi mỉm cười, dường như là bằng hữu rất lâu rồi: “Quốc sư, đã lâu không gặp. Xem ra thất đệ lại muốn để cho ngươi phải nhọc lòng.”

“Công chúa nói quá lời.”

Sắc mặt Đại công chúa nhìn về phía biệt viện, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Chuyện hôm qua, ta cũng đã nghe nói qua, haizz, thất đệ thật là không để cho người khác bớt lo.”

“Công chúa cũng nên chú ý thân thể của mình nhiều hơn, gần đây có phản ứng gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK