Cũng may là ở trong chùa luôn có cảm giác được Phật quang chiếu rọi, chắc hẳn là sẽ không sao đâu… Không đúng lắm, lão nương là người đã từng chết qua, cái ý tứ chơi đùa này cũng vô dụng…Bây giờ càng nghĩ đến càng thấy sợ, nếu vừa quay đầu lại nhìn thấy cái chết không nhắm mắt được không phải thảm rồi sao?
Chỗ ngồi của Sở Dạ Ly ở ngay phía trước, hắn thảnh thơi lật sách xem, dường như hắn cũng không quá để ý đến sự sống chết của Giang Tử Yên cho lắm. Lại bắt đầu thấy hơi đồng tình nữ nhân kia. Nếu hắn không quan tâm Giang Tử Yên, vậy thì hẳn là nên đi ngủ sớm một chút, tại sao vẫn còn đang đọc sách chứ, có cái gì đáng để xem hả, ta thật sự sắp chịu không nổi rồi.
Lần đầu tiên nhảy lên xà nhà thấy tương đối nhẹ nhàng, sao lần này ghé vào mặt trên lại nơm nớp lo sợ, luôn có cảm giác như thể trọng của ta sẽ làm cây cột chống trụ gãy. Trên lưng cũng đã đổ mồ hôi ướt sũng quần áo.
“Khụ…” Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiếp tục lật xem thêm một tờ, còn tiếp tục như vậy ta cũng sắp muốn ngủ luôn rồi.
Tiếng hít thở của ta cũng càng ngày càng nặng nề, thật hy vọng hắn nhanh chóng thổi tắt ngọn nến rồi mau đi ngủ. Chẳng lẽ thật đúng là đang sợ có người ám sát hắn à?
Chẳng biết đã qua bao lâu, lão già hắn rốt cuộc cũng chuẩn bị tắt nến. Cởi áo ngoài ra, thổi một hơi tắt ngọn nến. Cuối và ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong bóng đêm, ta nhẹ nhàng nhảy từ phía trên xuống, trong lúc cho rằng mình có thể từ cửa sổ chuồn ra ngoài, thì một cây chủy thủ đã chói lọi kề trên cổ.
Hắn đè thấp giọng nói đầy từ tính cười khẽ: “Ta còn tưởng là cái tên trộm ngu ngốc nào nữa chứ.”
“Ha ha, ta chỉ là nhàm chán rảnh rỗi quá nên mới qua đây đi dạo. Lấy con dao đó ra trước đi có được không?” Sớm biết vậy đã trụ ở bên trên kia lâu hơn một lát, Sở Dạ Ly thu hồi dao nhỏ, đổi thành hai tay từ phía sau ôm chầm tới, vòng ta ở trong ngực, chôn đầu thật sâu vào sau vai ta.
“Ta có nói qua không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa chưa?” Hắn trầm thấp cảnh cáo, rõ ràng là ở trong lòng ngực hắn, da gà lại là từng trận từng trận nổi lên.
Ta cười gượng: “Ha ha, Bách Lý đại phu có nói qua. Đáng tiếc lúc ấy ta vẫn còn hôn mê, nên không biết.”
“Vậy thì hiện tại… Đã biết chưa?”
“Biết biết.”
“Muộn rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay thân thể của ta qua, cứ mặc cho ta giống một cái đầu gỗ bất động, hắn vẫn cường ngạnh xoay người ta lại, tiếp theo dưới ánh lửa lập loè, tháo xuống khăn chế mặt nạ của ta: “Muộn rồi, lần này nàng muốn để ta thả nàng đi như thế nào?”
“Ta nghĩ… Giữa chúng ta có sự hiểu lầm.” Không biết vì sao ta lại không dám nhìn hai mắt tràn ngập ý muốn của hắn: “Ta không còn nhớ nhung ngươi nữa.”
“Vậy sao?” Hắn buông ta ra, đi về phía cửa: “Vậy bây giờ có phải ta nên hô to có thích khách không?”
“Đừng!” Ta hoảng loạn lên, cố hết sức hạ giọng: “Ngươi để ta đi gặp Giang Tử Yên, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng ta một lần thôi, có đôi lời muốn nói với nàng.”
Bước chân hắn dừng lại, buồn bực xoay người nhìn ta: “Lần này ngươi tới không phải vì ta sao? Là vì Giang Tử Yên? À…Nói đến và vẫn là vì Bách Lý Dật Vân.”
Ta sợ hắn lại muốn vòng vo, nên lập tức mở miệng: “Kỳ thật cũng vì ngươi mà đến, xem xem cuộc sống tân hôn có tốt không, vui vẻ không?”
“Không tốt, không vui.” Hắn nhanh chóng trả lời, nắm lấy vai ta từng chút tới gần: “Ngươi làm thế nào? Sẽ nguyện ý làm Vương phi của ta sao?”
Xem ra ta vẫn nên là câm miệng đi, dù sao nói cái gì cũng đều là sai.
“Lại không nói gì rồi. Mỗi lần đối mặt với loại chuyện như này, ta đều làm ngươi cảm thấy phát cáu nhỉ, cho nên quyết định sẽ không bảo vệ ta nữa phải không?” Hắn xấu hổ thu tay, tự giễu nói: “Rõ ràng chính ta đã tự tay tặng nàng đi, lại còn có thể hối tiếc cái gì. Để nàng nhìn thấy Giang Tử Yên lại như thế nào, muốn hỏi nàng ta cái gì? Hỏi nàng vì sao vứt bỏ Bách Lý Dật Vân ư?”
“Đủ rồi. Ta không phải muốn hỏi nàng cái gì.” Ta vô lực đi đến bên cạnh bàn, có chút mệt mỏi dựa vào góc bàn: “Ngươi vẫn nên đi thăm nàng một chút đi, theo ta được biết nàng gả cho ngươi là bởi vì thích ngươi. Lần này cũng coi như là nàng vì ngươi thiếu chút nữa mất mạng, chẳng lẽ dù một chút ngươi cũng không quan tâm đến sự an nguy của nàng?”
“… Được, nếu gặp nàng ấy như vậy, ta để cho nàng gặp.” Sở Dạ Ly mở cửa phòng ra, phân phó một tiếng, một đám người dẫn chúng ta đi về phía biệt viện của Giang Tử Yên.
Sau khi đi đến biệt viện, ngự y che miệng mũi lại rồi ra tới cung nghênh Sở Dạ Ly: “Vương gia, xác thật Vương phi bị trúng độc, tuy độc này không trí mạng, nhưng cũng làm người thống khổ vạn phần, chỉ sợ bây giờ không thích hợp để ngài thấy.”
“Không thích hợp để thấy như thế nào?”
Ngự y có chút xấu hổ, ậm ừ nói: “Dung nhan của nương nương chỉ sợ khó giữ nổi.”
“Cút.” Sở Dạ Ly đẩy người hắn ra, bước đi vào trong sương phòng, cho lui những nha hoàn đang cào cấu gãi ngứa cho thân mình, đi về phía người nằm ở trên giường, ta không nhịn được lại tiến về phía trước.
Chỉ thấy đôi tay lộ ở bên ngoài đã bị cào nát đến bắt đầu thối rữa, thấy mủ vàng cũng bắt đầu chảy ra. Ngự y cũng đã nói không giữ nổi khuôn mặt này, chỉ sợ bị hủy đến càng thảm hơn. Sở Dạ Ly vén bức màn lên, mày nhăn lại, lập tức xoay người thậm chí không nói nhiều thêm một câu nào đã kéo ta đi ra ngoài.
“Thấy được chưa, ba ngày sau khi đại hôn Vương phi của ta đã bị người khác tra tấn đến nỗi không ra hình người. Quả nhiên trừ bỏ thần nữ, nữ tử nào gả cho ta cũng chỉ có thể trở thành tù binh của Tử Thần.” Sở Dạ Ly vẫn nắm tay ta đi nhanh, gặp bất cứ kẻ nào cũng đều không dám phát ra tiếng, mặt mũi đen sì, kéo ta vào trong đình hóng gió: “Chỉ sợ cả đời này của Giang Tử Yên cũng sẽ như vậy. Còn muốn hỏi nàng cái gì không?”