Sở Dạ Lang chỉ vào món ăn có năm màu được đặt trên bàn, khuôn mặt lộ ra cảm xúc vui sướng. Ta nhìn thoáng qua, không biết vì sao cũng không có khẩu vị muốn ăn uống: “Hiện tại ăn không vào, chi bằng để ta cất đi, cho cả Phùng Xuân và Linh Nhi được nếm thử hương vị, thôi không quấy rầy các ngươi nữa, tối nay ta còn phải ở cạnh Bách Lý Dật Vân, tên điên so với trẻ con còn phiền toái hơn nhiều.” Bưng khay bánh ngọt trở lại nhà Phùng Xuân ở,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.