“Không nói nữa, nói ra chuyện này lại thấy phiền lòng.” Đại công chúa bỗng nhiên cười, ta theo tay nàng nhìn về phía bụng nàng, có hơi hơi phồng lên: “Từ sau khi thai nghén, ngươi cũng không biết mỗi ngày Thanh Lưu đều vây quanh ta, vốn dĩ hôm nay còn không cho ta lên núi, nhưng ngươi cũng biết từ nhỏ thất đệ là ta nhìn tới lớn, thọ mệnh còn thừa mười ngày, trong phủ cũng không thể về, vô luận như thế nào lần này ta cũng phải đến xem ra sao.”
Quả nhiên, mang thai rồi, nhìn trên mặt nàng lập loè sự vui sướng khi được làm mẹ, ta cũng cảm thấy cao hứng thay nàng. Bởi vì từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện nàng vẫn luôn không bày ra tư thế dáng vẻ của công chúa, hơn nữa trên mặt nha hoàn xung quanh đỡ nàng cũng lộ ra ý cười là phát ra từ nội tâm.
“Nhìn ta này lại suy nghĩ nhiều. Có điều ta vẫn tin tưởng quốc sư ngươi nhất định có biện pháp cứu thất đệ.” Đại công chúa nhìn quốc sư chờ đợi, Minh Vũ nhìn nàng rồi gật gật đầu, phân phó người nhanh chạy tới đỡ Đại công chúa đi nghỉ ngơi.
Ta nhỏ giọng ở phía sau hắn hỏi: “Nhìn Đại công chúa quả nhiên là người hiền thục, rất nhẹ nhàng dịu dàng, có phải những người sắp được làm mẫu thân đều sẽ như vậy không?”
“Người câm.” Hắn cái gì cũng không trả lời, chỉ có nhắc nhở ta, hiện tại ta là một người câm.
Ta không vui tiếp tục đi theo phía sau hắn, méo miệng, người câm thì người câm thôi.
Một trăm thị vệ cũng chỉ đứng ở ngoài biệt viện, tin rằng ai cũng không vui khi tiếp xúc với vị Ly Vương này.
Phòng của Giang Tử Yên ở cách vách, mấy nha hoàn bị buộc bất đắc dĩ đứng canh giữ ở cửa hầu hạ nàng, các nàng vừa thấy quốc sư tới trong mắt ít nhiều lộ ra một chút hy vọng.
“Vương phi thế nào rồi?”
“Hồi quốc sư.” Một nha đầu nhỏ xinh lập tức cúi đầu hành lễ: “Sau khi Vương phi uống thuốc xong vết bầm tím trên người đã biến mất không ít.”
“Vậy là tốt rồi, các ngươi cũng đều lui xuống nghỉ ngơi đi. Thay đổi người tới hầu hạ Vương phi.”
Minh Vũ vẫy vẫy quải trượng, một đám nha hoàn ngay lập tức chen chúc đi ra, xem ra ai cũng đều không muốn hầu hạ ở đây.
Đẩy cửa ra, lại không nghĩ rằng Sở Dạ Ly cũng ở bên trong, đang bón từng ngụm từng ngụm cháo cho Giang Tử Yên uống. Không phải hắn không yêu nàng sao? Rõ ràng hắn không để bụng đến sự sống chết của nàng, vì sao bây giờ lại như vậy… Ta xấu hổ quay đầu đi, cũng may lúc này có mặt nạ che khuất cảm xúc của ta. Bỏ đi, ta tức giận cái gì, thật là không thể hiểu được?
Minh Vũ cách lớp mặt nạ cười: “Vương gia ,Vương phi cảm tình thật đúng là tốt quá, xem ra là thần quấy rầy rồi.”
“Quốc sư tới có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là tìm được phương pháp cứu bổn vương rồi?”
“Đúng vậy.” Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tuy nhiên trong giọng nói lại lộ ra một tia lạnh lẽo: “Vương gia có tiện hay không mượn một bước nói chuyện.”
Ta tiếp tục đi theo hắn ra ngoài cửa, Sở Dạ Ly buông chén trong tay cũng đi theo chúng ta ra ngoài. Toàn bộ sân trống rỗng, một trận gió thổi cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh mắt Sở Dạ Ly chuyển đến trên người ta, hỏi Minh Vũ: “Nàng ta lại là ai?”
“Chỉ là một người câm mà thôi.” Minh Vũ nhàn nhạt đảo qua ta, hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục nói dối: “Hôm qua máu đưa đến đây cho ngươi chính là của kẻ mặt nạ khỉ người đã chống đối ngươi, chẳng qua không phải dao của ta, mà là của người câm này, nhưng ngươi đừng xem nàng ta là một người câm mà coi thường, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.”
“Rốt cuộc Quốc sư ngài muốn nói cái gì?”
Đối mặt với hắn lạnh lùng, Minh Vũ không sao cả xoay người búng chiếc lá trên cây, tiếp tục nói: “Lời này hẳn là ta phải hỏi Vương gia, phái người giám sát ta trên núi này cũng đã nhiều ngày, cuối và vẫn là không tìm được người sao? Vương gia đừng uổng phí sức lực tìm Mặc Nhi cô nương nữa, nàng không có ở chỗ ta.” Hắn nói mặt không đỏ tim không đập, cho dù không mang mặt nạ phỏng chừng cũng không ai có thể nhìn ra sơ hở, tên thần côn này nhất định đã quen nói dối.
“Bổn vương không rõ quốc sư đang muốn nói cái gì?” Sở Dạ Ly rất bình tĩnh, hai tay đan vào nhau bắt chéo ở phía sau, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên người ta.
Minh Vũ xoay người nhìn chằm chằm hắn, vuốt long đầu trượng của chính mình, chậm rãi nói: “Mặc Nhi quả thật là một cô nương tốt, chỉ cần có thể cứu ngươi biện pháp đều nguyện ý thử một lần, chỉ là duy nhất một việc là nàng không muốn ở lại bên cạnh ngươi. Quả nhiên thần nữ không phải tùy tiện có thể để người nào cũng có được.”
“Cái gì Mặc Nhi không Mặc Nhi, bổn vương chỉ biết Vương phi của mình chính là Giang Tử Yên, người bổn vương yêu là Giang Tử Yên.” Sở Dạ Ly có chút tức giận đánh một chưởng về phía cái cây bên cạnh, lá cây xào xạc thi nhau rơi xuống.
“Người câm à, xem ra chúng ta quấy rầy Vương gia rồi, vậy ngươi theo ta đi tìm thần nữ, trái tim của nàng đào ra làm thuốc, dù sao sớm hay muộn thì thần nữ cũng phải chết, chi bằng bị chết có giá trị một chút.” Ta biết Minh Vũ nói ra lời nói là lúc tức giận, ta cũng chỉ có thể đón ý hùa theo gật gật đầu. Chẳng lẽ thật sự muốn ta tự tay đào chính trái tim của mình sao?
Cho đến khi chúng ta đi ra cửa, Sở Dạ Ly cũng không có gọi chúng ta lại, trong ánh mắt chỉ còn sự lạnh nhạt.
“Ta cảm thấy có điểm gì đó kỳ quái.” Trở lại trong phòng, ta tháo mặt nạ xuống có chút buồn, nghiêm túc hỏi Minh Vũ: “Có vẻ hắn thật sự không biết ta là ai?”
“Ngươi cũng phát hiện ra?” Đôi lông mày của Minh Vũ gắt gao dính gần ở bên nhau, đi đi lại lại, cuối và dừng lại bước chân: “Xem ra có người đánh bạc mệnh và muốn làm chức vị Vương phi này rồi.”
“Có ý gì?” Lần này ta là thật sự không hiểu.
“Trên đời này hiểu được trừ vu thuật ra còn có y thuật. Ta nhớ rõ thân phận Giang Tử Yên thật sự là đệ tử Vạn Dược Cốc, nếu ta không đoán sai nàng ta đã sử dụng mê hồn thuật với Ly Vương.”
“Vậy chẳng phải là thôi miên sao!” Vẫn luôn cho rằng Giang Tử Yên là một người lợi hại, xem ra sự lợi hại của nàng ta không chỉ có một chút: “Nói cách khác nàng có thể dùng thủ đoạn giống vậy để trở thành nữ nhi Giang phủ?” Bây giờ ta thật sự cảm thấy chính mình thật là cặn bã, sức chiến đấu còn chỉ bằng năm tên cặn bã.