Chậm rãi buông hắn xuống, vỗ nhẹ gương mặt tái nhợt của hắn, kêu: "Dạ Ly, mở mắt ra nhìn xem ta là ai này?" "Khụ...khụ khụ!" "Ta là Mặc Nhi đây! Ngươi tỉnh lại đi!" "Mặc...Nhi...ta hình như đã ngủ ...ngủ rất lâu rồi... bây giờ có phải ta đang nằm mơ không?”Hắn giống như cái gì cũng không biết bắt đầu cười ngốc nghếch, đầu đầy tóc bạc đang từng chút khôi phục lại màu đen, chỉ cần có ta thì hắn sẽ bình thường. Trực giác nói cho ta biết hắn là Sở Dạ Ly, không phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.