“Nữ nhân điên.” Hắn thật lâu sau chỉ đối với ta phun ra một câu, tiếp tục bôi trát trên mặt, khi xoay người lại đã dịch dung xong thành bộ dạng của ta, chẳng qua là so với ta còn nhiều hơn vài phần yêu diễm hoặc có thể nói là nhu tình. “Có phải so với ngươi càng giống nữ nhân hơn không.”
Vốn đang không biết hắn rốt cuộc muốn chơi cái gì, có điều hiện tại xem ra đã rõ ràng. Ta giả dạng làm bộ dáng của hắn quả thật càng an toàn.
Kỳ thật tâm tư của hắn vô và tinh tế: “Lúc trước không phải nói ngươi bị Thương Dục Vương đuổi giết sao? Ta cảm thấy chỉ có người không phải đầu óc của con người như ngươi mới tin vào.”
“Hả?”
Bách Lý Dật Trần lấy ta không hiểu bộ dáng, khoanh tay trước ngực hướng đến chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu thay ta phân tích: “Đầu tiên, một vị Vương của Yến quốc, sao lại ngốc đến mức tự mình động thủ tới giết ngươi. Tiếp theo, đổi lại là ta, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người chưa chết nói cho hắn biết mình rốt cuộc là ai, chỉ có một khả năng duy nhất chính là hắn đã xác định rằng ngươi sẽ không chết, sau đó dùng ngươi tới mê hoặc đối phương. Cuối và, có người nghĩ đối với Ly Vương đây là điều thật sự bất lợi. Đến nỗi mục đích đó là cái gì, ta còn chưa phân tích ra được, nhưng tuyệt đối với ngôi vị hoàng đế không liên quan chút nào.”
“Đại ca ngươi nếu có một phần thông minh giống ngươi thì đã tốt rồi.”
Vốn là khen hắn không nghĩ tới lại lần nữa khinh bỉ: “Tất cả tài trí của hắn đều dùng trên y thuật rồi, ngươi đừng thấy hắn ngốc ngốc, đó là còn chưa có đụng tới chuyện chân chính mà có thể kích thích chuyện của hắn. Nếu mặt âm u của hắn một khi đã bùng nổ… Ngươi sẽ phát hiện thần y mà ngươi từng quen kỳ thật là một tên đao phủ đáng sợ.” Đột nhiên hắn âm trầm hạ giọng, tựa như đang thuật lại một câu chuyện xưa khủng bố. “Ha ha, ngươi thật đúng là sẽ tin, yên tâm đi, loại tính cách này của Tiểu Vân Vân trừ phi người hắn yêu thương chết ở trước mặt hắn, bằng không thì sẽ không bùng nổ.”
“Người hắn yêu thương, người hắn yêu thương hẳn là ngươi đi.” Ta nghiêm túc nói, tuyệt nhiên cảm thấy huynh đệ bọn họ có một loại ăn ý đặc thù, bất luận kẻ nào cũng đều thay thế không được: “Tuy rằng phương thức các ngươi biểu đạt tình cảm thực đặc biệt, nhưng theo ý ta các ngươi quan hệ thật sự rất tốt. Tuy rằng Bách Lý đại phu ngoài mặt vẫn luôn trách cứ ngươi, nhưng mà hắn lại lo lắng cho ngươi bên ngoài sẽ gặp rắc rối, hơn nữa ta phát hiện quần áo của ngươi có rất nhiều dấu vết may vá, ta nghĩ hắn cũng là vì sợ ngươi bị thương mới có thể nỗ lực học y được như vậy, lấy ngươi ham chơi tính cách chỉ sợ không thiếu khiến người làm đại ca như hắn phải nhọc lòng.”
Hắn nhướng mày nhìn ta, một kiểu không cho là đúng: “Đừng tự cho là mình thông minh, Tiểu Vân Vân vẫn luôn thực sự yêu ta. Việc này không cần ngươi phải tới nhắc nhở. Đừng quên bất luận kẻ nào ta cũng đều có thể dễ dàng nhìn thấu.”
“Trừ đại ca ngươi.” Ta nhẹ nhàng tiếp tục: “Người ngươi càng để ý thì lại càng khó giải. Sở dĩ ngươi có thể dễ dàng nhìn thấu mỗi người đó là bởi vì ngươi đối với bọn họ sẽ không pha trộn bất cứ thứ tình cảm gì.”
Lần này hắn thật sự muốn giết chết ta, có lẽ trong thế giới của hắn chỉ có hắn mới có thể nhìn thấu người khác, mà không thể bị người khác soi được.
“Ha ha, ta chỉ là biểu đạt quan điểm của chính mình. Không có ý gì khác.” Vì sao trên người hắn phát ra hàn khí bức người như vậy. Quả nhiên lão hổ có cái đuôi không thể sờ được, hắn cũng không phải có tính tình dễ chịu như Bách Lý Dật Vân.
Chăm chú nhìn thật lâu cuối và hắn hừ lạnh một tiếng: “Thật sự muốn xem Giang Tử Yên sống ở trong vương phủ có quen hay chưa? Đến đóng kịch hay gì đó một chút cũng được. Bách Lý công tử, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”
“Ách? Đúng, đúng.” Hắn đột nhiên sửa cách xưng hô, ta mới nhớ ra hiện tại thân phận chúng ta đã hoán đổi. Hơn nữa lơ đãng mà bất giác ngẩng đầu, thông minh như ta lẽ nào lại không biết trên nóc nhà có người đang nghe lén hay là nhìn lén. “Mặc Nhi cô nương, thời gian cũng không còn sớm, vậy người… Mau đi nghỉ ngơi sớm đi.” Đối diện với khuôn mặt của chính mình nói ra những lời này cảm giác thật kỳ quái, càng quan trọng hơn là hiện tại đang lúc giữa trưa, thế nhưng ta lại nói thời gian không còn sớm. Thật muốn xé rách cái miệng ngu ngốc này.
“Ai da, Bách Lý đại phu, ngài không ở lại bồi nô gia và nhau nghỉ trưa sao?” Hắn bỗng nhiên hờn dỗi, làm cả người ta da gà nổi hết lên, âm thanh nũng nịu kia và dáng người mị hoặc, hắn nằm lên giường, lấy một tay chống đầu cười nhìn ta. Tuyệt đối đỏ, hoàn toàn trần trụi. Điều quan trọng nhất chính là phải ở trên khuôn mặt ta làm những điều thô kệch và quyến rũ này sao, chỉ chút chuyện.
Bàn tay muốn lôi kéo hắn đã vung đến giữa không trung, đây là hắn đang vu khống ta, mà ta đây cũng giống vậy có thể sử dụng hắn mặt mà vu oan cho hắn. “Mặc Nhi cô nương, Bách Lý thật ra thích nam nhân hơn. Xin người hãy tự trọng. Ngủ một giấc ngủ trưa để giải rượu đi, Bách Lý xin phép cáo lui.”
Nhanh chóng đóng cửa chuồn ra ngoài, nhìn thấy đồng tử hắn vừa rồi bởi vì những lời này rõ ràng đã trợn rất to, nhịn không được cười trộm. Bách Lý Dật Trần à, muốn đấu với tỷ tỷ sao, ngươi trước sau gì thì vẫn còn non lắm.
Trở lại nhà ở cách vách, đưa lỗ tai nghe động tĩnh phòng ngay cạnh, nửa ngày trôi qua cũng không có tiếng động nào. Nhưng ta thế nào lại bắt đầu cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ. Đầu nặng nề gục xuống ở góc bàn, đây là ký ức duy nhất còn lưu lại trước khi ta ngất xỉu.
Cảm giác bị người khác vác đi nhốt vào một cái bao tải nhanh chóng khiêng ra ngoài, còn nghe được có người nói thầm: “Còn nói là thần y, chẳng phải vẫn bị ta hạ thuốc mê đó sao.”
Hay cho cái tên Bách Lý Dật Trần nhà ngươi, ta cư nhiên cứ thế thành người chết thay cho ngươi. Ngươi nhất định là đã đoán chắc được trước mới có thể làm như vậy. Nếu ta còn có thể tiếp tục mà nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rút gân, lột da của ngươi ra.
“Thiên Phong, ngươi qua đây xem xem, hắn đã tỉnh chưa.”