“Không cứu nữa, ta thấy ngươi cũng đừng vì Sở Dạ Ly mà lo lắng. Hắn đã không còn nhớ rõ ngươi là ai, ngay cả khoét trái tim ngươi cũng không sao cả.” Minh Vũ tự mình cho chân nghỉ ngơi, rót trà, có đôi khi thật đúng là làm người khác khó nắm bắt.
Chỉ là hắn cũng không biết vì sao ta lại biến thành như bây giờ, người không thể mang theo thù hận sống qua ngày. Trước kia ta cũng không hiểu yêu là gì, không hiểu cảm ơn thế nào. Tùy hứng, làm xằng làm bậy. Ta cũng vẫn luôn biết chín kiếp trước của mình đều là rèn luyện mà có được, vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ mơ màng hồ đồ tiếp tục sống sót, nhưng mà có một người đã giảng dạy cho ta cái gì gọi là vô tư. Tuy rằng sẽ không đạt tới được cảnh giới của hắn, chính là mỗi lần đụng tới thời điểm muốn hận, luôn sẽ nhớ tới hắn.
“Dường như ngươi đang nhớ tới ai thế?”
Ta lấy lại tinh thần, lau lau khóe mắt, có chút nghẹn ngào: “Đúng vậy, một người đối với ta mà nói rất quan trọng, vượt qua bất cứ ai trên thế giới này. Là người khi mà ta ở thung lũng thấp nhất của đời người lôi kéo ta đi từng bước một lớn lên, dạy dỗ ta làm một người chính trực lương thiện.”
“Vậy hắn là…”
“Người đã nuôi lớn ta.” Ta vỗ vỗ tay chân, có chút đắc ý: “Còn có một thân công phu này đều là người dạy.”
“Có cơ hội thật muốn gặp được…” “Đã không thể gặp được nữa.” Ta cúi đầu kéo góc áo, làm bộ dường như không có việc gì: “Nói tới chuyện khác đi.”
Minh Vũ đã nhận ra ta không được tự nhiên, lập tức nói sang chuyện khác, nghiêm trang: “Tin tức của thần nữ là ta cố ý đưa ra ngoài, như vậy có lẽ có thể dẫn ra ai mới là người phía sau màn hạ chú. Tuy rằng các quốc gia đều có động tĩnh, duy chỉ có Yến quốc Thương Dục Vương là động tĩnh lớn nhất. Còn kém chút nữa nhanh chóng bắt ngươi đi rồi, nếu không phải Bách Lý Dật Trần cuối và có lương tâm phát hiện ra thì ta cũng không cứu được ngươi trở về.”
“Thương Dục Vương và Ly Vương có xích mích à?”
Minh Vũ lắc đầu: “Đây mới là điểm khiến ta tò mò. Ta đã quan sát rất lâu, tuy rằng Thương Dục Vương có hiềm nghi lớn nhất, nhưng những điều đó đều không giống như là tác phong của hắn, cũng không đến mức mạo hiểm vào nước này để gặp Bách Lý Dật Trần. Có điều xuống tay điều tra từ Thương Dục Vương trước cũng không phải không thể.”
Ta tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ không thể buông tha bất cứ một người khả nghi nào.”
“Chỉ có thời gian mười ngày căn bản không đủ, nếu không phải Thương Dục Vương thì nên làm sao bây giờ?”
Minh Vũ cũng lắc đầu: “Chỉ có thể được ăn cả ngã về không.” Hắn cường điệu: “Hơn nữa quan trọng nhất lần này không thể để ngươi mạo hiểm, ta đã nghĩ qua rồi, nơi an toàn nhất chính là dinh thự của Đại công chúa.”
“Dinh thự của đại công chúa… Tại sao?” Chẳng lẽ nói Đại công chúa có thần công hộ thể, ta khờ hề hề ảo tưởng.
Minh Vũ không tiếp tục nói rõ ràng, chỉ là nói với ta rằng nơi đó của Đại công chúa tuyệt đối an toàn. Đến nỗi Thương Dục Vương tuyệt đối cũng sẽ không dám tiếp cận ta, hơn nữa lần này kể cả Thương Dục Vương lẻn vào Đại Chu quốc, chưa thấy bị người coi thành gian tế bị bắt lại đã là may rồi.
Trên mặt hắn lộ ra biểu cảm ác ý, đắc ý mà vuốt vuốt long đầu trượng của chính mình, giống y hệt như đang đối thoại và nó. Ý vị thâm trường cười nói: “Xem ra ta đã bắt đúng người rồi.”
“Bắt đúng người?” Chẳng lẽ hắn lại bắt nhân vật thần bí nào đó, cảm giác thế lực của Minh Vũ rất lớn.
Hắn gật đầu, mặt lộ rõ vẻ đắc ý: “Lần trước ngươi ở vương phủ lọt vào ám sát ta cũng đã bắt đầu hoài nghi có thể có gian tế của nước đó ở trong vương phủ hay không? Khả nghi nhất chính là tú phòng của vương phủ, tuy rằng mấy nha đầu bên trong đều là ta cho người chọn lựa âm nữ để cống hiến cho Ly Vương, lại cũng khó bảo toàn sẽ không có người trà trộn lẫn vào.” Hắn thở dài một hơi: “Vốn dĩ ta cũng cho rằng Ly Vương là bởi vì nhân từ mới đưa những người đó giam giữ ở trong tú phòng, không nghĩ tới hắn còn lợi hại hơn, cư nhiên âm thầm quan sát. Nếu không phải do ngươi muốn chọn lựa tuyển nha hoàn, người đó cũng sẽ không bị phát hiện.”
“Hả?” Ta hồ đồ.
“Là một nha đầu tên là Thuỷ Nhi, hẳn là ngươi sẽ không quên.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Thủy Nhi thoạt nhìn yếu ớt sợ gió, ngươi nói nàng ấy là gian tế?” Ta thật sự giật mình, nhưng sau này quả thật cũng không gặp lại Thủy Nhi, lúc sau cũng là Linh Nhi vẫn luôn chăm sóc giúp đỡ ta. Nói như vậy Thuỷ Nhi biểu hiện ra ngoài vững vàng và thức thời xác thật không phù hợp với tuổi của nàng.
Minh vũ ngồi xuống tiếp tục nói, bình thường nói ra thì ta đã quá coi khinh an nguy của chính mình: “Có đôi khi che giấu quá kĩ thì dễ dàng bị người ngoài hoài nghi, có điều đều có thể thấy được Ly Vương che giấu ngươi còn sâu hơn. Ngươi đầu tiên là cố ý thả cho thích khách chạy, hắn cũng không có trách cứ ngươi. Mà sau đó là việc chọn nha hoàn, hắn cũng đối với ngươi cố tình giấu giếm vài chuyện. Tự ngươi suy nghĩ cho tốt một chút đi.”
Lời này của hắn là muốn nói rõ cái gì, một lúc nói Sở Dạ Ly không tốt, lúc sau lại nói Sở Dạ Ly rất tốt. Đúng là đa nhân cách mà. “Rốt cuộc ngươi đã bắt được ai vậy?”
“Nghĩa tử của Thương Dục Vương.” Hắn tạm dừng một lát, trong mắt tràn ra tia giảo hoạt: “Không ngờ tới Thương Dục Vương quang minh chính đại như thế lại cố tình nhận nuôi một nghĩa tử yêu thích gặp rắc rối như vậy. Thật ra dã tâm của đứa nhỏ này còn lớn hơn rất nhiều so với nghĩa phụ của hắn.”
“Ngươi bắt được hắn rồi!” Thật ra ta một chút cũng không cảm thấy lo lắng, còn có chút thay chính mình bực tức: “Thiếu chút nữa ta bị tiểu tử này hại chết, còn dám gạt ta nói hắn là Thương Dục Vương. Đây là đang muốn kéo thêm thù hận sao!”
“Ha ha. Không sai, tiểu tử này cũng nói thẳng thân phận của hắn, xem ra xác thật là muốn mang thêm phiền toái cho Thương Dục Vương rồi. Nhưng mà ta đã cố tình nhốt hắn lại vài ngày, cũng để chịu đói bụng vài ngày. Bây giờ tính tình đã có chút không chịu nổi.” Tên nhóc này đối với Minh Vũ mà nói chỉ giống như là một món đồ chơi.