“Khụ… Trước mặt bổn vương lại nhìn chăm chú một nam nhân khác như thế, cho dù là quốc sư, cũng tốt nhất nên khiêm tốn một chút.” Sở Dạ Lang thiện ý nhắc nhở, ta thu hồi ánh mắt, hạ rèm hạt châu xuống, ôm ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, miễn cưỡng nở một tia cười trừ: “Ngươi không phải muốn nghe ta tâm sự sao, quốc sư là người duy nhất ta có thể nói ra tất cả mọi điều mà không cần kiêng kỵ gì. Đối mặt với hắn tựa như có một loại cảm giác an...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.