Mục lục
Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta thầm khen thủ đoạn của hắn. Quả thật cao minh. Đứa trẻ này đơn giản chỉ muốn khiến cho Thương Dục Vương chú ý, hiện tại lại tình cờ gặp phải tên gia hoả Minh Vũ phúc hắc, hắn lại không quan tâm gì đến nghĩa phụ, nhưng thật ra tra tấn hắn người không ra hình người càng cảm thấy vui hơn. Ta đề nghị để ta đi tra tấn tên tiểu tử này một chút, hồi trước đã làm hại ta phải đâm tim, nếu không dùng chút thủ đoạn nhỏ, chỉ sợ thật sự đã đi chầu ông bà rồi.

Đi xuống phủ địa lao của quốc sư, ây, vừa ẩm vừa ướt, trên vách tường còn bám vài ba con rết. Quá ghê tởm.

“Thả ta ra ngoài! Có bản lĩnh thì giết ta đi, tra tấn ta như vậy tính là cái gì? A!”

Nghe được tiếng bước chân, hắn bắt đầu hét to ở trong nhà giam, nhưng khả năng là kêu thời gian quá dài cho nên lúc này giọng nói đã khàn khàn khản đặc.

Địa lao tối tăm ẩm ướt, đầu tóc rối tung khiến cho hắn hoàn toàn nhìn không ra vẻ hiên ngang lúc trước nữa, xem ra Minh Vũ đã tra tấn hắn đủ rồi. Ta giơ đèn dầu ngồi xổm xuống nhìn hắn, vẫn là cố tình bảo trì khoảng cách nhất định: “Ngươi kêu cái gì?”

Hắn căm giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, khóe miệng nghẹn nửa ngày mới phun ra một ngụm đờm. Quả thực nói bảo trì khoảng cách là đúng.

“Mấy ngày không uống nước, cũng hết nước miếng rồi đúng không?” Ta châm chọc mỉa mai nhìn hắn, còn may là tránh ở dưới lớp mặt nạ, lá gan cũng lớn: “Những tin tức này đều thả ra đã được vài ngày, chỉ là dường như Thương Dục Vương không có ý nghĩ cách tới cứu viện ngươi, xem ra ngươi thật sự không quan trọng mấy.”

“Ngươi nói bậy!” Hắn khàn khàn rít gào, nhưng đã không đứng lên nổi nữa nên hắn đã nhào vào cửa lao, muốn bóp nát ta.

Ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào trong mắt hắn thấy hiện lên tia thất vọng, phẫn nộ và khó hiểu, chậm rãi lắc đầu: “Làm sao có thể? Làm sao cha có thể sẽ bỏ ta không màng đến, chẳng lẽ lời tiên đoán thật sự sẽ trở thành sự thật… Không thể, không thể nào?”

“Tiên đoán trở thành sự thật…” Ta phát hiện hóa ra những việc hắn làm hết thảy đều có mục đích hết. “Không bằng ngươi nói cho tỷ tỷ biết rốt cuộc là mục đích gì? Có khi chúng ta có thể giúp đỡ ngươi thì sao? Ví dụ như, giết chết Vương phi.” Xui khiến xưng tội chiêu này quả thật là dùng rất sống động, cũng đừng quên trước kia tỷ là ở hai đạo hắc bạch lẫn lộn, tuy rằng đều là chuyện của kiếp trước. Mà ta cũng không phải người thật sự nhân từ nương tay.

“Đúng! Giết nữ nhân kia! Tiên đoán nói người này sẽ điên đảo càn khôn, cho nên bắt buộc phải giết!” Hắn nắm chặt hai tay, trong mắt phủ kín đầy tơ máu, tàn nhẫn điên cuồng quát ta: “Nữ nhân kia chính là một cái tai họa!”

“Tại sao ta phải tin tưởng lời nói của ngươi chứ, mấy chuyện này lại là ngươi từ nơi nào nghe được?” Ta lạnh lùng hỏi điều này, xem tinh thần của hắn đã bị Minh Vũ bức đến vô lực yếu ớt, chỉ cần liên quan đến Thương Dục Vương, hắn đều sẽ nói. “Nàng, lại sẽ gây tai họa cho ai? Ngươi nói tất cả cho ta biết đi.”

Hắn nghi ngờ ngẩng đầu: “Vậy ngươi sẽ giúp ta giết nàng ta chứ?”

Ta không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là xoay người cho hắn một câu: “Chờ đến khi ngươi muốn nói thật cho ta thì sẽ thả ngươi ra ngoài. Ta nghĩ thế này, nghĩa phụ ngươi cũng sẽ nhanh chóng không còn nhận ra ngươi nữa rồi. Chậc, thật đáng tiếc khuôn mặt ban đầu xinh xắn vậy mà.”

“Mặt… Mặt ta làm sao vậy! Các ngươi đã làm gì với mặt của ta hả?” Hắn thống khổ che lại mặt mình, kinh hãi nhìn ta, không nghĩ hắn lại để ý tới dung mạo của bản thân như thế.

Ta múc một chén nước trong đặt ở trước mặt hắn, lạnh lùng chế nhạo: “Tự mình xem kỹ bộ dáng giống con quỷ này đi. Nếu ngươi muốn giết Vương phi, không bằng tự giết chính mình còn hơn.”

“A, ta không tin! Đây không phải là ta! Không phải…” Ta còn chưa mở miệng, hắn đã điên cuồng hất văng chén ra đồng thời đập đầu vào trên tường hôn mê bất tỉnh.

“Không nghĩ tới ngươi so với ta càng biết cách tra tấn tiểu tử này.” Minh Vũ một bên tán thưởng, một bên ngắm nghía cây long đầu của hắn, hắn cảm thấy hứng thú hơn chính là lời tiên đoán kia: “Xem ra Yến Quốc bọn họ là ngọa hổ tàng long, sở hữu khả năng tiên đoán cũng có cả khối người.”

“Vậy ngươi nói người hạ chú có thể là vị cao nhân nào đó của Yến quốc không?”

Ta còn đang phỏng đoán, Minh Vũ đã giành trước một bước trả lời: “Có khả năng, nếu thật sự là người này hạ chú, hơn nữa tuyệt đối còn là một kẻ điên.” Hắn cắn răng: “Hạ chú âm độc như vậy, trừ phi là đối với Sở Dạ Ly có thâm cừu đại hận, bằng không ai sẽ ôm khả năng phải đồng quy vu tận mà hạ chú với hắn. Hơn nữa… Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Ta cũng bị bộ dạng thần bí của hắn làm cho thực khẩn trương, hắn khiêu khích đôi lông mày để ta đoán, ta lặng lẽ suy đoán: “Tiên đoán nói rằng thần nữ được thiên hạ, mà ta lại chính là vị thần nữ đó, mà ta và Sở Dạ Ly… Tiên đoán nhất định là nói tương lai Sở Dạ Ly sẽ trở thành hoàng đế!”

Minh Vũ ngoắc ngón tay một cái, gật đầu thừa nhận: “Trên đời này người giống ta có thứ bản lĩnh này thật ra không nhiều lắm, đã hận Chu quốc tận xương tủy lại có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có một người, cho nên ta đã nói nơi ở của Đại công chúa là an toàn nhất. Cổ Vương của Yến quốc, Âm Vô Hận.”

Ta cảm thấy kỳ quái, hành động của người này và với cái tên thật tương phản. “Hắn sẽ không làm hại Đại công chúa có đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK