Hắn ta nhát gan tránh ở một góc rồi không biết có phải liếc mắt nhìn ta một cái hay không, rốt cuộc cũng mở miệng. Ta khẩy đống rơm rạ, cười: “Ta là một người nhàm chán. Haizz, ngươi làm sao mà bị bắt vào đây?” “Ta… Không nhớ rõ. Từ khi tỉnh lại thì đã thấy bị nhốt ở nơi này, mỗi ngày bọn chúng đều bắt ta luyện thuốc, nhưng mà cái gì ta cũng không còn nhớ nữa… Sao ta có thể biết luyện thuốc chứ…” “Luyện thuốc? Nhìn ngươi ngốc nghếch thế này thì biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.