“Vâng, chủ tử.” Nhân trung bị hung hăng bóp chặt, cái người tên Thiên Phong này ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy. Ta tiếp tục giả chết, xem ngươi có thể làm gì được ta. “Chủ tử, có thể là hạ dược quá nhiều, chi bằng giết chết luôn đi.”
“Khụ khụ… Ui da nhức đầu quá, ta đây là đang ở đâu?” Vừa nghe đến chữ giết thoát ra khỏi miệng ta còn không mau chóng tỉnh lại, làm bộ thở hổn hển hai tiếng, mơ mơ màng màng mà nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, và chung quanh một màu đen tuyền có chút ẩm ướt… Địa lao! Thế mà ta đã bị nhốt lại, vẫn là trói nhưng còn buộc cả ở trên một chiếc ghế đẩu. “Các ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
Yên tĩnh. Yên tĩnh giống như đã chết. Ta có thể khẳng định người chủ tử mang theo mặt nạ kia chính là Sở Dạ Ly, cái tên Thiên Phong này lần trước ta cũng nghe lén thấy qua. Giờ phút này ta hô hấp nhẹ nhàng chờ đợi đáp án của bọn họ, nhưng chỉ có thể nghe được mỗi âm thanh tí tách tí tách của nước từ trên đỉnh rơi xuống.
“Sẽ không…Thật sự muốn giết ta đó chứ? Thứ nhất ta không có tiền, thứ hai không có quyền, với các ngươi lại không oán không thù, giết ta làm gì? Các ngươi tìm lầm người rồi, ta không phải Bách Lý Dật Vân!”
“Thiên Phong, ta thật đúng là không ngờ tới Bách Lý Dật Vân lại là một người tham sống sợ chết vậy đấy.” Sở Dạ Ly đeo mặt nạ vào tiếp nhận chuỷ thủ trong tay Thiên Phong hướng về phía ta đi từng bước từng bước tới gần, lưỡi dao sắc bén dán lên mặt ta khoa tay múa chân, “Ngươi không phải Bách Lý Dật Vân, vậy thì nói cho ta biết ngươi là ai?”
Không được ta cũng không thể nói ta là Bách Lý Dật Trần, càng không thể nói ta là Tần Mặc. Thêm nữa sao ta lại là một kẻ tham sống sợ chết, chẳng qua sợ nhất là chết mà phải đau đớn. Ngẩng đầu căm tức nhìn hắn: “Nói đi, ngươi muốn có thuốc gì! Bắt ta Bách Lý Dật Vân đơn giản chính là xin thuốc tìm thầy trị bệnh. Giết ta cũng không đáng được mấy đồng tiền, đơn giản chỉ là trên đời thiếu đi một vị đại phu ẩn danh mà thôi.”
“A, đây mới đúng là Bách Lý đại phu mà ta quen.” Sở Dạ Ly cởi bỏ mặt nạ, trước ánh nến mỏng manh, sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, nhưng thật ra đã tiều tụy đi không ít. “Ta muốn một loại thuốc hóa giải được xuân dược.”
“Hả? Thuốc giải? Chính là không dậy…” Ai có thể nói cho ta biết là ta nghe lầm hay là nghe sai rồi? Trên đời này thế nhưng còn sẽ có người cần thuốc không cử? Không làm thất vọng những người đó một lòng một dạ muốn giúp ngươi tráng dương sao?
“Như thế nào? Bách Lý đại phu thấy khó khăn lắm sao?”
Hình như phát hiện ra sắc mặt ta khó xử: “Cũng không cảm thấy khó khăn lắm.” Ta thật sự tin tưởng Bách Lý Dật Vân, khẳng định hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này, chỉ là sao ta… Kẻ điên ngươi mau tới cứu ta. Ta bị người khác bắt đi rồi, sao ngươi có thể không biết chứ. “Chỉ là…Khụ khụ. Ngài là muốn cho ai uống?”
“Chủ tử, ta cảm thấy tên gia hỏa này đang giả ngu, để Thiên Phong… ” “Khoan đã.” Sở Dạ Ly ngăn lại ý muốn tra tấn ta của Thiên Phong, hắn cắt đứt sợi dây thừng cho ta, thu hồi chủy thủ: Bách Lý đại phu, ta hy vọng ngươi có thể nói cho rõ ràng, biết nhiều chuyện đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt. Huống hồ nếu không phải ngươi là người và đồng hành với Mặc Nhi, ta thật sự sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ha ha, thì ra mặt mũi ta cũng lớn như vậy. Sở Dạ Ly nếu chuyện đã thế này thì ta đây cũng phải giúp ngươi hoàn thành cho trót mới được: “Kỳ thật Vương gia, thay vì uống cái loại thuốc này chi bằng uống nhiều hơn một chút thuốc tránh thai thì sẽ càng tốt hơn. Ví dụ như mang theo xạ hương tuỳ thân? Bằng không nhỡ đâu xảy ra chuyện gì gièm pha, ngài lại không thể làm sáng tỏ, vậy chẳng phải là xong rồi sao?”
Sở Dạ Ly hồ nghi nhìn chằm chằm ta, nhíu mày, tiêu rồi lời ta nói có phải xảy ra sai sót gì không. “Thật không nghĩ tới Bách Lý đại phu cư nhiên cũng có thể nghĩ sâu về vấn đề này như vậy. Thế mà đã thay bổn vương dự đoán trước tương lai rồi. Không biết có phải do ở và Mặc Nhi đã quá lâu rồi hay không, mà sao phương thức nói chuyện của ngươi lại khiến ta cảm thấy…”
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Vương gia hiểu lầm rồi. Bách Lý ta là thích nam nhân cơ. Là nam nhân.”
Lời này vừa nói ra, người bình thường đều sẽ sang chấn. Quả nhiên Sở Dạ Ly tựa như bị đánh vào đầu một cái, vốn dĩ ban đầu là định uy hiếp mà tới giờ phút này đều đã trở thành ái muội, cứng đờ lui về phía sau một bước. Thiên Phong cũng thức thời gật đầu: “Thời điểm thuộc hạ nghe lén quả thật nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Tần Mặc cô nương, nói hắn thích thực sự chính là nam nhân.”
Sở Dạ Ly trộm liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức thu lại ánh mắt xấu hổ, làm bộ dường như không có chuyện gì xảy ra: “Khụ khụ. Ngươi mau chóng trở về phối thuốc cho ta, ngày mai ta sẽ cho người tới lấy. Còn có…Chiếu cố Mặc Nhi thật tốt.”
Sở Dạ Ly, cảm ơn ngươi vẫn còn quan tâm tới ta như vậy. Có điều còn thuốc thì sao…Chỉ sợ ta lại phải nghĩ cách.
Bị bịt mắt thả ra khỏi địa lao, ai biết khi trở lại tửu lầu, Bách Lý Dật Trần vẫn còn ở trong sương phòng mà thảnh thơi cắn hạt dưa. Thật là giận muốn sôi máu: “Ngươi có phải sớm biết rằng ta sẽ bị bắt đi rồi không?”
“Trời đất chứng giám, ta thật sự là có ý tốt.” Hắn bày ra bộ dạng chuyện căn bản không liên quan ta, là chính ngươi tự mình bị xui xẻo đánh tới.
“Ta muốn một loại thuốc.” Bất đắc dĩ mà ngồi xuống, quay lại chủ đề chính, hắn xoay người từ phía dưới giường bật ra một chiếc hộp gỗ, bên trong khảm vàng hạ cám chai lọ vại bình linh tinh, thật đúng là hộp kho báu.