“Vậy bổn vương có phải là lại nên ban cho ngươi mấy khối bảng hiệu, treo lên cao cao không?” Ta làm ra vẻ ngượng ngùng: “Cái đó thì không cần, ta nhận không nổi đâu.” “Ba hoa.” Đầu ngón tay hắn quệt qua chóp mũi ta: “Ăn cơm đi.” Ta thu ánh mắt xấu hổ về, thế nhưng lại bởi vì hắn chạm vào mà thất thần, bỏ đi, vẫn nên ăn cơm thôi. Sở Dạ Lang đi ra khỏi sương phòng, nhìn mỹ nhân phường dưới lầu càng ngày càng náo nhiệt, nói: “Chỗ này có khác biệt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.