“Ngươi… vì ta mà thoát khỏi Tiên Tịch?”Có một chút kinh ngạc nhưng cũng có lo lắng: “Chúng đã làm gì ngươi? Rốt cuộc ngươi đã làm gì chúng.”Chưa dứt lời, nhìn thấy hắn đã định phì cười, an ủi ta: "Được rồi, nàng nghĩ nhiều quá rồi, ta không nghĩ nhiều như nàng, nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì. Ta tự nhiên ắt có con đường riêng của ta. Đất trời cũng có kẻ hở, ta chẳng qua chui vào cái lỗ, thiếu trách nhiệm mà thôi, đi khỏi Tiên Tịch chẳng qua vẫn ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.