Không nghĩ ngợi quá nhiều, cầm ngọc bội cất đi, ta tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này trong núi mặt trời cũng đã chiếu lên cao, chỉ là cây cối quá nhiều, xanh um tươi tốt, có thể chiếu vào tới chỉ có một tia nắng, hơn nữa bên trong chướng khí quả thực rất nặng. “Khụ khụ…” Ta chịu đựng cảm giác buồn nôn, tiếp tục cố gắng đi về phía trước. Trên mặt đất tứ tung ngang dọc nằm đó một ít thi thể động vật đã bị gặm cắn qua, ruột gan nội tạng máu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.