"Lại đây.”Ta đưa tay về phía hắn: "Còn ngây ra đó làm gì?" Sở Dạ Ly cả người ngây ngẩn, không thể tin được chậm rãi đưa tay ra. Ta vừa dùng sức, hắn như lá khô bị ta nhấc lên, giống như bắt được sinh khí nhào vào lòng ta, miễn cưỡng đứng. Ta có thể cảm nhận được hắn nhíu mày vào, dè dặt cẩn thận mà ôm ta. Hắn muốn bảo vệ ta, nhưng hắn của bây giờ lại bất lực đến vậy. Vậy nhưng, hắn là người duy nhất Minh Ly để lại cho ta. Ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.