• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Yên dùng bàn tay nhỏ xíu của mình lau nước mắt cho Khuất Vân Di.


"À...mẹ vui quá . Mẹ có em cho tiểu Yên chơi rồi . Sau này tiểu Yên phải trông em đấy nhé"


" Hử ? Em đâu mẹ ?"


Tiểu Yên nhìn xung quanh nhưng không thấy em đâu .



" Em đang ở trong bụng mẹ . Em cũng sẽ lớn trong bụng mẹ . Khi đủ tháng thì mẹ sẽ sinh em ra"


Khuất Vân Di lấy bàn tay trắng ngần , nhỏ xíu của tiểu Yên đặt lên bụng


mình.


" Vậy con cũng ở trong bụng mẹ sao ?"


"Ừm , đúng rồi . Tiểu Yên ở trong bụng mẹ tận 9 tháng 10 ngày rồi mẹ sinh con ra"


"Vậy tại sao ba nói con là con của ba ? Con không phải là con của ba , con là con của mẹ"


Tiểu Yên miếu máo muốn khóc . Vậy là ba nói dối cô sao ? Ba nói cô là con gái bảo bối của ba .




Khuất Vân Di nhíu mày . Chết rồi , chuyện này giải thích làm sao ?.


" Ngoan , đừng khóc nào . Con là con của ba"


" Không phải . Con ở trong bụng mẹ huhu"


Tiểu Yên nhớ lại trong phòng ngủ có tấm hình mẹ mình bụng rất to, chắc chắn là chứa cô trong đó . Vậy cô là con của mẹ , không phải con của ba.


Khuất Vân Di tự mắng mình ngu . Nếu biết vậy thì cô đã không nói sâu vào vấn đề mang thai .


" Nín , tiểu Yên không được khóc nhòe"


" Huhu...ba đáng ghét ...ba lừa gạt tiểu Yên ...ba không phải là ba của tiểu Yên huhu"


Doãn Đình Nghiêm vì lo lắng cho Khuất Vân Di mà đi về . Vừa xuống xe thì anh đã nghe tiếng khóc nức nở của tiểu Yên .


" Ngoan , nín nín mẹ thương ...Khóc một lát là đôi mắt sưng lên đó"


Khuất Vân Di ôm tiểu Yên lên dỗ dành . Cô là đang tự chuốc đau khổ vào người .


" Huhu"


"Sao con khóc dữ vậy? Em mang thai mà còn bế con sao ? Đưa cho anh"


Doãn Đình Nghiêm bể tiểu Yên từ tay của Khuất Vân Di . Tiểu Yên thấy anh mà còn khóc nhiều hơn .


" Huhu"


" Ngoan , tiểu Yên ...Sao con lại khóc ? Ba chở con đi chơi được không ?"


" Huhu"


Tiểu Yên dụi vào vai của Doãn Đình Nghiêm khóc nức nở . Tại sao ba không phải là ba của cô . Cô thương ba nhiều như vậy mà .


Tiểu Yên khóc đến mệt quá mà thiếp đi . Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di thấy vậy mà rất xót con.


Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên lên phòng ngủ . Khuất Vân Di cũng lên theo rồi vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho tiểu Yên . Cô tự trách mình không biết giải thích cho tiểu Yên hiểu nên mới khóc nhiều như vậy .


" Sao tiểu Yên lại khóc nhiều như vậy ?"


" Vân Di , tại sao không trả lời ?"


Doãn Đình Nghiêm khó chịu .


" Ngày mai em sẽ phá bỏ con . Anh vui và hài lòng rồi chứ ?"


Khuất Vân Di vừa xót tiểu Yên vừa đang mang thai nên tính tình khó chịu , cô muốn mắng ai đó cho thỏa mãn.


" Di , em có hiểu mình đang nói gì không ? Em nên suy nghĩ trước khi nói"


"Em suy nghĩ rồi đấy . Anh không cần , anh không vui vậy thì phá bỏ"


Khuất Vân Di đứng dậy nhướn mày thách thức anh.


Doãn Đình Nghiêm tay cuộn tròn lại do tức giận . Anh không muốn cô mang thai là vì nghĩ cho ai ? Anh sợ cô mang thai cực khổ , lúc sinh thì đau đớn mà hôm nay cô lại nói với anh như vậy . Anh là người thiếu thốn tình cảm của gia đình , anh rất mong mình có nhiều con để quay quần bên nhau , mỗi buổi tối sẽ được thấy các con chơi đùa cùng nhau . Nhưng vì yêu cô , vì thương cô nên anh đã từ bỏ mà dành hết tình thương lên người của tiểu Yên . Anh chỉ cần có cô và tiểu Yên là đủ.


" Khuất Vân Di , em đừng nghĩ tôi yêu em rồi em muốn nói gì cũng được"


" Không phải sao ?"


"Được , được ... Em muốn làm gì thì làm . Tôi tôn trọng em"


Doãn Đình Nghiêm nói rồi bỏ ra khỏi phòng . Cơn nóng giận đang sôi sục trong lòng anh . Anh là người nhẫn tâm như vậy sao? Anh đành lòng để cô phá bỏ đứa con của anh sao? Khuất Vân Di lúc nào cũng biết chọc tức anh .


Doãn Đình Nghiệm bỏ đi ra ngoài thì Khuất Vân Di mới bình tĩnh lại mà ngồi xuống giường nhìn tiểu Yên . Cô không biết phải giải thích làm sao cho con bé hiểu.


Khuất Vân Di sờ vào bụng mình . Nơi đây có một bảo bối nữa đang thành hình trong bụng cô . Cô chỉ nói vậy để chọc tức Doãn Đình Nghiêm chứ cô không bao giờ bỏ đi đứa con của mình . Dù có phải mất mạng thì cô cũng phải bảo vệ tiểu Yên và bảo bối trong bụng vì nó chính là khúc ruột của cô .


Khuất Vân Di mệt mỏi nằm xuống giường cạnh tiểu Yên . Lần mang thai này cô hơi mệt mỏi và còn không ăn được gì , sáng chỉ mới ngửi thôi mà cô đã nôn dữ dội.


Doãn Đình Nghiêm xuống dưới nhà hỏi người làm tại sao tiểu Yên lại khóc nhiều như vậy nhưng không ai dám trả lời .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK