Doãn Đình Nghiệm lau nhẹ đi những giọt nước mắt trên mặt của Khuất Vân Di. Anh rất đau lòng khi nhìn thấy cô khóc.
Cùng lúc đó Hình Chí Viễn và Tiết Khương, Tiết Mặc đi vào. Cả ba rất ái ngại khi nhìn thấy cảnh mặn nồng như thế này.
* Khụ khụ * Hình Chí Viễn giả vờ họ nhẹ.
Khuất Vân Di quay lại nhìn thì thấy cả ba , cô liền đứng lên tự lau nước mắt cho mình.
" Để tôi kiểm tra lại cho cậu . Mỗi lần cấp cứu cho cậu tôi đều cảm thấy rất áp lực , căng thẳng đấy"
Hình Chí Viễn vừa nói vừa xem vết thương trên lưng của Doãn Đình Nghiêm. Quả thật mỗi lần cấp cứu cho Doãn Đình Nghiêm anh đều rất căng thẳng, anh sợ người bạn chí cốt của mình chết dưới tay mình.
"Ổn rồi , nhưng phải nằm viện một tuần"
Doãn Đình Nghiêm nghe nằm viện một tuần mà nhăn mặt , anh thật sự rất chán ghét khi ở bệnh viện.
" Chân của anh ?"
Khuất Vân Di nãy giờ sục nhớ lại hôm qua Doãn Đình Nghiêm đã đứng lên đỡ đạn cho cô. Vậy là chân anh đã bình thường trở lại rồi sao?.
Doãn Đình Nghiêm nghe Khuất Vân Di hỏi mà mặt xanh lét không dám trả lời . Nếu để cô biết anh đã đi bình thường trở lại mà lừa gạt cô , thì chắc cô sẽ sử tử anh mất .
" Cậu ta đi đứng bình thường trở lại hơn một năm trước rồi . Cậu ta làm vậy để hai mẹ con Trịnh Mỹ Hoa không đề phòng thôi " Hình Chí Viễn vô tư nói
Doãn Đình Nghiêm tức muốn đập đầu với Hình Chí Viễn , anh đầu có mượn nói dùm.
Khuất Vân Di mặt đỏ lên nhìn Doãn Đình Nghiêm. Anh đi đứng bình thường nhưng lại dối cô ngồi xe lăn , anh là muốn thử tình yêu của cô sao ?.
" Vân Di , nghe anh nói . Anh ..."
"Anh dối em. Hết lần này đến lần khác anh dối em"
Khuất Vân Di phản ứng mạnh rồi bật khóc . Cô khóc vì biết mình là con ngốc trước mặt anh và khóc vì vui mừng khi anh có thể trở lại như ngày xưa .
"Không phải anh định khi thời cơ thích hợp thì sẽ nói với em"
Khuất Vân Di không nói gì quay lưng bước đi . Nhưng đi được ba bước thì Doãn Đình Nghiêm đã xuống giường ôm chầm lấy cô lại , mặc kệ vết thương trên người .
" Vân Di , anh xin lỗi"
" Vết thương của cậu đó Đình Nghiêm. Tôi không rảnh mà suốt ngày chữa trị cho cậu "
Doãn Đình Nghiêm nhìn sang Hình Chí Viễn bảo im miệng. Có thấy VỢ anh đang nỗi giận không ?.
Hình Chí Viễn lườm Doãn Đình Nghiêm rồi cùng Tiết Khương, Tiết Mặc đi ra ngoài . Tụi anh đầu muốn ở lại đây ăn cẩu lương.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại thì Doãn Đình Nghiêm liền hôn vào một bên mặt của Khuất
Vân Di. Cô vì tức giận mà tránh né nụ hôn của anh.
"Bảo bối , anh xin lỗi mà . Anh không muốn em lo lắng nên mới giấu em, anh cũng đâu muốn như vậy."
"Bảo bối ? Sau khi xuất viện anh đưa em đi chơi được không? Em muốn gì , anh cũng chiều em hết "
" Nếu ngày trước em không tự vẫn thì anh sẽ bỏ mặt em sao ?"
"Đâu có . Sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh sẽ theo đuổi em"
Khuất Vân Di muốn giận cũng không được vì cô đã quá yêu Doãn Đình Nghiêm. Anh vì yêu và lo cho cô nên mới đây cô ra xa anh.
Khuất Vân Di gỡ tay Doãn Đình Nghiệm ra rồi đỡ anh lại giường nằm. Vết thương của anh như vậy mà lại đi cử động mạnh.
" Anh muốn đi vệ sinh "
Khuất Vân Di mặt đỏ lên khi nghe Doãn Đình Nghiêm nói . Cô giả vờ làm mặt lạnh quay sang hướng khác .
" Mặc kệ anh"
"Bảo bối ? Em muốn anh đi ra quần sao ?"
Doãn Đình Nghiêm vừa cười vừa nói , nhìn gương mặt của Khuất Vân Di giận dỗi anh lại muốn trêu ghẹo thêm.
Khuất Vân Di đi lại đỡ Doãn Đình Nghiêm vào phòng vệ sinh mà đầu của cô muốn bóc khói Với anh.
" Kéo xuống dùm anh , anh đau không kéo được"
Doãn Đình Nghiệm làm mặt nhăng nhỏ ôm lấy eo của Khuất Vân Di để cố kéo quần giúp mình.
Khuất Vân Di vẫn ngây thơ kéo giúp Doãn Đình Nghiêm. Nhìn thấy cậu nhỏ của anh mà cô đỏ mặt quay sang chỗ khác . Vợ chồng thì vợ chồng chứ mấy chuyện tế nhị như này Khuất Vân Di vẫn rất ngại.