Hơn 9 giờ sáng Khuất Vân Di mới lờ mờ tỉnh giấc , cô nhìn sang bên cạnh thì không thấy Doãn Đình Nghiêm đâu .
Khuất Vân Di cảm thấy phía dưới của mình đã được ai đó vệ sinh sạch sẽ và còn thoa thuốc cho cô .
Khuất Vân Di hoảng hốt ngồi bật dậy kiểm tra . Sự thật là cơ thể của cô đã được vệ sinh rất sạch sẽ và còn thoa thuốc cho đỡ đau .
Khuất Vân Di đầu quay vòng vòng , lần trước cũng vậy . Sáng thức dậy cô cũng thấy cơ thể mình rất sạch sẽ .
Khuất Vân Di nhíu mày suy nghĩ . Nếu ngoài Doãn Đình Nghiêm ra thì ai dám làm chuyện này chứ ? Mà nếu là anh thì sao có thể chứ .
Khuất Vân Di vỗ vỗ vào đầu mình , chẳng lẽ là do cô làm mà cô không nhớ ra . Nhưng mỗi lần gần gũi xong cô đều ngất đi thì làm sao có thể đi vệ sinh được chứ ?.
" Em sao vậy ?"
Doãn Đình Nghiêm mở cửa phòng , điều khiển xe lăn đi vào .
" Em ..."
" Em sao? " anh lo lắng
" Em thấy cơ thể mình rất sạch . Là anh vệ sinh cho em sao ?"
Khuất Vân Di nghiên đầu hỏi
" Không là anh thì em nghĩ là ai? Ai dám vào đây vệ sinh cô bé của em "
Doãn Đình Nghiêm bật cười lớn nhìn Khuất Vân Di đang ngu ngơ trên giường .
" Nhưng ...sao có thể ..."
Khuất Vân Di biết Doãn Đình Nghiêm đứng lên còn không được thì làm sao bế cô vào phòng tắm vệ sinh .
" À ...là anh lấy khăn ướt vệ sinh cho em . Anh sợ em khó chịu "
Khuất Vân Di nghe Doãn Đình Nghiêm nói vậy mà mắt cô cay cay lên . Anh đi đứng phải nhờ xe lăn vậy mà còn quan tâm đến cô nhiều như vậy .
Khuất Vân Di thầm nghĩ , mình chọn Doãn Đình Nghiêm quả thật không sai lầm . Dù anh có như thế nào vẫn quan tâm cô có thoải mái hay không , có khó chịu hay không ?.
" Lại sao nữa ? "
Doãn Đình Nghiêm thấy cô vợ nhỏ mình sắp khóc mà nhăng mặt . Anh rất sợ nước mắt của cô
" Em yêu anh nhất trên đời "cô mỉm cười
Doãn Đình Nghiêm phì cười . Cô lúc nào cũng vậy , lúc nào cũng đáng yêu .
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di đi xuống nhà là đã gần 10 giờ trưa , anh vừa xuống thì đã thấy bạn thân của anh Hình Chí Viễn ngồi ở sofa phòng khách .
" Đợi lâu chưa ? "
" Không lâu lắm . Chỉ mới uống 8 ly trà thôi "
Hình Chí Viễn lườm Doãn Đình Nghiêm , anh đã ngồi đợi hơn 2 tiếng đồng hồ .
" Chào anh " Khuất Vân Di cúi nhẹ đầu .
" Xin chào . Tôi là bạn thân của tên mặt lạnh này "
" Cậu kiếm chuyện với tôi đấy à . Chắc mặt cậu không lạnh "
" Đỡ hơn cậu "
" Có chuyện gì ?"
Doãn Đình Nghiêm thờ ơ nói . Nhà anh bao việc vậy mà còn phải tiếp cái tên này .
Hình Chí Viễn ho nhẹ nhìn Khuất Vân Di , cô liền hiểu ý đi vào phòng bếp để cho cả nói chuyện .
" Cậu chưa nói cho vợ cậu biết sao? "
" Chưa ? Cô ấy không nên biết nhiều "
" Hân Viên về Mỹ rồi sao? "
" Ừm . Cậu vẫn còn say đắm Hân Viên sao? " anh nhướn mày
" Tôi bỏ cuộc rồi . Hơn hai năm nay theo đuổi cô ấy tôi toàn nhận lại sự từ chối . Thôi thì để cô ấy hạnh phúc bên người cô ấy chọn . Tôi như thế nào cũng được " Hình Chí Viễn ngã người ra sau sofa .
Hình Chí Viễn đã yêu Tiêu Hân Viên , em họ của Doãn Đình Nghiêm . Nhưng hơn hai năm nay cô cứ từ chối rồi tránh mặt anh . Còn nói anh rất phiền đến cuộc sống của cô .
" Hai năm đã bỏ cuộc . Xem vợ tôi đấy , năm năm vẫn theo đuổi tôi "
Khuất Vân Di mà nghe Doãn Đình Nghiêm nói vậy chắc đập đầu chết mất , anh không cho cô một chút xíu mặt mũi nào .
Hình Chí Viễn nhếch môi cười . Nếu là từ chối bình thường thì anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc . Nhưng Tiêu Hân Viên đã nói có bạn trai rồi , vậy thì anh còn theo đuổi làm gì ?.
" Bỏ qua chuyện này đi . Tiếp theo cậu muốn làm gì ? "
" Lấy lại Doãn thị "
Doãn Đình Nghiêm ngã người ra sau ghế . Khuất Vân Di bây giờ là tất cả của anh , anh không thể để cô gặp nguy hiểm được. Thôi thì anh đánh một trận lớn vậy .
Hình Chí Viễn ở lại bàn với Doãn Đình Nghiêm một số việc rồi rời đi .
...------------...
Vì hôm qua đã hứa với ông Doãn rằng hôm nay sẽ đưa Khuất Vân Di về nhà chính ăn cơm , nên gần xế chiều cả hai liền đến đó .
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di vừa vào sảnh lớn đã thấy tất cả mọi người đều có mặt ở sofa và nhà còn có khách quý .
" Ông nội , ba , dì con mới về ạ " Khuất Vân Di cúi đầu chào mọi người .
" Ông nội , con mới về " Doãn Đình Nghiêm nhìn ông nội Doãn .
" Hai đứa về rồi sao , đây là ông bà Hắc và Mộc Mộc . Sau này Mộc Mộc sẽ là em dâu của con "
Trịnh Mỹ Hoa tươi cười giới thiệu với Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di .
Doãn Đình Nghiêm mặt không biểu hiện gì cả , anh cứ nhìn đăm đăm một hướng .
" Ông bà Hắc xin chào . Con là Khuất Vân Di , vợ của anh Đình Nghiêm ạ "
" Khuất tiểu thư đây sao? Con rất xinh đẹp nhưng tiếc là ...." bà Hắc nói mà nhìn Doãn Đình Nghiêm .
Khuất Vân Di tay cuộn tròn lại , mặt đỏ ngầu lên . Định nói chồng cô tật nguyền sao? Nếu không phải trước mặt ông nội Doãn và ông Doãn thì cô đã cho bà Hắc một bài học nhớ đời .
Ông nội Doãn khó chịu khi nghe bà Hắc nói vậy . Nếu không phải Doãn gia và Hắc gia đã hứa hôn cho Doãn Thừa Nhiệm và Hắc Mộc Mộc thì ông đã đuổi khỏi Doãn gia .
" Ba à , chúng ta cũng nên chọn ngày cho Thừa Nhiệm và Mộc Mộc kết hôn rồi "
Trịnh Mỹ Hoa nhìn ông nội Doãn nói . Bà rất gấp khi Doãn Đình Nghiêm bây giờ đã có 30 % cổ phần trong Doãn thị . Nếu đợi một thời gian nữa Khuất Vân Di mang thai , không chừng ông nội Doãn còn cho thêm cổ phần .
" Hai đứa cứ quyết định đi . Ta không có ý kiến "
Ông nội Doãn thờ ơ nói .
" Vậy thì cuối tháng này đi mẹ "
Doãn Thừa Nhiệm lên tiếng . Anh cũng đang rất gấp .
Doãn Đình Nghiêm nhếch môi cười nhạt rồi kéo Khuất Vân Di ngồi trên đùi mình . Cô cũng không ngần ngại mà ngồi xuống .
" Ừm . Mẹ cũng rất mong được bế cháu . Vậy thì cuối tháng này nhé anh chị Hắc "
Trịnh Mỹ Hoa vui vẻ nói .
" Vâng . Anh chị tính sau chúng tôi nghe vậy "
Ông bà Hắc cũng rất vui vẻ . Nếu gã Hắc Mộc Mộc vào Doãn gia thì quá có lợi cho Hắc thị và còn cho con ông bà sung sướng cả đời .