Kiều Dương không nhịn được liếc nhìn Hà Mật Khuê một cái, sau đó chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. Có lẽ, ngay chính cô cũng chẳng ngờ rằng bản thân đã thay đổi như thế nào, riêng anh từ ngoài nhìn vào thấy rất rõ.
Hà Mật Khuê hiền lành, nhút nhát ngày ấy từ lúc bước lên danh phận Vợ chưa cưới của Kiều Dương đã sớm trở thành một người hung dữ, ghen tuông và sẵn sàng mỉa mai không ngán một ai.
Anh thầm nghĩ, với tính cách hiện tại này của Hà Mật Khuê, anh không cần phải lo cô nhường nhịn chịu thiệt với người khác, cũng chẳng phải lo cô sẽ bị người khác ức hiếp. Bởi ngay cả chính anh, một bác sĩ Kiều người người tôn trọng, một Tứ thiếu quyền lực người người kính nể, nhưng khi vào mắt cô cũng chẳng ra ký lô gam nào nữa.
Không nghe thấy Kiều Dương phản bác, Hà Mật Khuê xoay đầu nhìn anh, thấy khóe môi cong lên đầy bất lực, pha thêm chút cam chịu của anh, cô chợt nhận ra mình đã chọn đúng người.
Xe dừng lại trước cổng, Kiều Dương đợi trong xe, Hà Mật Khuê một mình vào nhà lấy ví tiền. Mở khóa cửa vào nhà, vừa mở đèn phòng khách lên thì đập ngay vào mắt cô là mớ quần áo ngổn ngang của nam lẫn nữ.
Hà Mật Khuê như chết sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng từng bước nặng nề tiến vào trong, vô tình chạm đến đầu mũi chân cô là một tấm thẻ được bọc trong vỏ nhựa nằm úp trên sàn.
Cơ thể cô từ từ hạ xuống, bàn tay run rẩy cầm lên xem, bên trên thẻ nhân viên lại là ảnh của Vĩ Hào.
Năm phút trôi qua vẫn chưa thấy Hà Mật Khuê trở ra, Kiều Dương xuống xe vào nhà kiểm tra. Từ ngoài cửa, anh đã nhìn thấy quần áo vươn vãi ở phòng khách, còn cô lại ngồi chổm ở trên sàn không động đậy.
Kiều Dương bước đến gần chỗ Hà Mật Khuê, và vào mắt anh là thẻ nhân viên của Vĩ Hào trên tay cô. Anh giật thót mình một cái, vội giành lấy thẻ trong tay cô, sẵn tiện kéo cô đứng dậy, lớn tiếng gọi: “Vĩ Hào, Tố Như!”
Trong phòng Hà Tổ Như lập tức vang lên đủ thứ âm thanh, tiếng hốt hoảng, tiếng va chạm đồ đạc, tiếng rơi vỡ đều có.
Lúc hai tội đồ” ra đến nơi, Hà Mật Khuê đã rơi vào trạng thái suy sụp, cô ngồi ở một góc sofa, khổ sở hai tay ôm đầu đang cúi sâu.
Hà Tố Như và Vĩ Hào mặt mày ai nấy đều lấm lét lén nhìn qua Kiều Dương cầu cứu bằng ánh mắt. Nhưng đáp lại, Kiều Dương khẽ lắc đầu trong bất lực, tội cũ anh gây ra còn chưa được
tha, anh đương nhiên không dại tự chồng thêm tội cho mình.
Biết không ai cứu được mình, Hà Tố Như đành phải chủ động nhận tội trước. Cô nàng nhích. từng bước e dè về phía Hà Mật Khuê, ngập ngừng mở lời trong lo sợ: “Chị... em.”
Đối diện với bộ dạng đáng sợ hơn cả tức giận của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như lắp bắp mải một hồi vẫn không nói ra được câu nào tròn vành rõ chữ.
Sau một lúc tĩnh tâm lại, Hà Mật Khuê mới từ từ ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt cô vô cùng tăm tối, trong ánh mắt vừa là sự giận dữ, lại vừa là sự thất vọng tột độ.
Ấn đường Hà Mật Khuê vô thức nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào Hà Tổ Như đứng nghiêm chỉnh trước mặt, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: “Nói đi, tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
“Dạ...” Hà Tố Như hơi cúi đầu, không tự nhiên đáp: “Dạ... là từ lúc ở chỗ khám bệnh thiện nguyện về.”
Hà Mật Khuê từ từ nhìn qua Kiều Dương đang đứng gần đó, hỏi thẳng vào trọng tâm: “Anh cũng biết chuyện này rồi đúng không?”
Kiều Dương cẩn trọng gật đầu, thành thật khai báo: “Phải, nhưng anh chỉ mới biết chuyện này nửa tháng gần đây thôi.”
Hà Mật Khuê thở ra một hơi nặng nề, cô chán nản nhìn đi nơi khác, biểu cảm có chút thất thần. Thay vì trách Hà Tổ Như sống buông thả, Hà Mật Khuê lại tự trách bản thân khi làm một tấm gương xấu.
“Tại sao giấu giếm?” Hà Mật Khuê nhìn lại về phía Hà Tố Như, giọng nói giữ ở mức trung bình: “Nếu để chú thím biết em sống như thế này, họ sẽ phải thế nào đây?"
Hà Tố Như cúi đầu ăn năn, tuy nhiên vẫn nghiêm túc trình bày lý do chính đáng: “Không phải là bọn em cố tình giấu giếm không công khai, mà là vì chưa tới lúc. Ở bệnh viện ai cũng biết em dựa vào anh rể chống lưng, giờ đây em không muốn người khác lại nghĩ em dựa thêm vào Vĩ Hào mà đánh giá thấp năng lực của em.”
Ngừng một chút, Hà Tổ Như lén ngước mắt quan sát biểu tình của Hà Mật Khuê, lí nhí bộc bạch: “Vả lại, em biết chắc chắn, nếu để chị biết em có bạn trai, chị sẽ lại lo cho hạnh phúc của em trước. Như vậy, sẽ thiệt thòi cho chị, cũng sẽ không công bằng cho anh rể”
Tội đồ thứ hai Vĩ Hào im lặng từ nãy giờ, đợi đến lúc thích hợp liền lên tiếng khẳng định: “Mất... à không chi Khuê, bon em đến với nhau là nghiêm túc, không phải kiểu hệ qua lại để lên giường đâu. Bọn em đã tính toán hết mọi chuyện, đợi khi nào chị và Kiều Dương kết hôn, bọn em cũng sẽ tiến đến hôn nhân.”
Cho đến khi nghe những lời này của Vĩ Hào, gánh nặng lo âu trong lòng Hà Mật Khuê mới có thể dần phai đi. Khoảnh khắc vừa bước vào nhà, bắt gặp cảnh tượng lộn xộn, cô đã thật sự nghĩ đến Hà Tổ Như và Vĩ Hào là mối quan hệ FWB.
Tuy xã hội hiện đại giới trẻ sống thoáng, nhưng hậu quả chẳng được 100% giải quyết tử tế.
Hà Mật Khuê ban đầu muốn làm mẹ đơn thân không chồng, cô không sợ bị người khác dè bỉu, cũng không sợ ảnh hưởng đến bố mẹ, bởi thực tế cuộc sống này cô chỉ có một mình.