• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hác Thế Vỹ nhìn Hác Thạc Trân nói . Anh biết bây giờ đã là ban đêm, sẽ rất nguy hiểm khi cô cứ ngồi ở đây .


"Vâng."


Hác Thạc Trân xuống xe đi lại với Đàm Nhã Nhi . Cô thật không chịu nỗi khi nhìn Đàm Nhã Nhi như thế này .



" Nhã Nhi"


Đàm Nhã Nhi ngước lên nhìn Hác Thạc Trân rồi bỏ chạy đi . Cô không muốn gặp ai cả, cô muốn một mình ngay lúc này .


Khuất Vân Di đi về nhà thì đã hơn 10 giờ tối . Cô nhìn xung quanh thì không thấy ai cả .


Khuất Vân Di vừa mở cánh cửa phòng thì thấy Doãn Đình Nghiêm đang ngồi uống rượu ở sofa phòng ngủ . Nhìn ánh mắt của anh mà cô rùng mình.


" Anh ?"


Khuất Vân Di biết mình trốn đi thì sẽ khiến cho Doãn Đình Nghiêm tức giận .




Doãn Đình Nghiêm ngước lên nhìn Khuất Vân Di với ánh mắt có lửa . Anh đã uống hơn nữa chai rượu để chờ cô về .


Doãn Đình Nghiêm khi nãy đã bắt gặp Khuất Vân Di cùng với Hác Thế Vỹ ăn tối vui vẻ với nhau. Cả hai còn ôm ấp nhau đi lên phòng của khách sạn.


Doãn Đình Nghiêm cười nhạt . Cuộc đời anh đã định sẵn là sống một mình cô đơn . Người anh thương nhất đã bỏ lại anh ra đi mãi mãi . Còn người anh yêu nhất lại phản bội tình yêu của anh . Cô là đang trả thù anh về việc 5 năm qua đã từ chối cô sao? . Trong cuộc đời anh , phản bội là đều không thể tha thứ được .


Cũng vì phản bội mà anh đã mất đi người mẹ của mình , cũng vì phản bội mà anh chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của gia đình .


" Chồng à ?"


Khuất Vân Di mím môi nhìn Doãn Đình Nghiêm.


" Chồng sao ? Em xem tôi là chồng của em sao ?"


Doãn Đình Nghiêm tức giận quăng thẳng ly rượu vào trong tường . Ở bên người đàn ông khác rồi về đây ngọt ngào với anh sao ?.


"Híc ...Em "


Khuất Vân Di bắt đầu tủi thân. Cô chỉ trốn anh đi một chút . Sao lại hành động như vậy với cô.


Doãn Đình Nghiêm nhìn dáng vẻ này của Khuất Vân Di mà nhớ lại khi nãy Hác Thế Vỹ và cô đã ôm chặt , quấn quýt lấy nhau .


"Vân Di , tôi không đáp ứng đủ cho em hay sao ?"


" Anh nói gì vậy ? Híc ...đáp ứng việc gì ? híc"


Khuất Vân Di hít hít mũi đi lại ôm chầm lấy Doãn Đình Nghiêm. Cô biết chỉ cần cô làm nũng một chút là anh sẽ bỏ qua cho mình .


" Đừng chạm vào người tôi , dơ bẩn lắm"


Doãn Đình Nghiêm gỡ tay Khuất Vân Di ra khỏi người mình rồi đứng dậy . Anh là người thích sạch sẽ , anh không muốn sài chung đồ với một ai .


Khuất Vân Di bị đơ người . Cô đã làm gì mà dơ bẩn ? Anh đang bị gì vậy ?.


" Doãn Đình Nghiêm , anh nói ai dơ bẩn . Anh đừng có quá đáng"


Khuất Vân Di uất ức hét lên . Tâm trạng của cô đang rất không tốt .


" Khuất Vân Di , tôi đã bảo Tiết Mặc đi theo cùng em nhưng em thì sao? Tôi lo lắng cho em , tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm."


"Em không có quyền riêng tư sao? Em muốn đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao ? Em là con nít sao mà phải có người đi theo cùng"


Doãn Đình Nghiêm cười nhạt . Phải rồi , nếu để Tiết Mặc đi theo cùng thì làm sao cô thoải mái bên Hác Thế Vỹ được .


" Khuất Vân Di , một khi em đã chọn phản bội tôi thì hãy nghĩ đến ngày hôm nay . Đừng tưởng hôm nay em làm việc gì mà tôi không biết"


Khuất Vân Di mở to mắt nhìn Doãn Đình Nghiêm. Anh biết cô đã làm gì sao?


" Đình Nghiêm ..em..chỉ giúp Nhã Nhi thôi . Tại sao tới anh còn khó chịu với em. Anh hết thương em rồi sao ?"


Khuất Vân Di ôm chặt lấy người Doãn Đình Nghiêm . Khi nãy cô cứ nghĩ anh sẽ vỗ về , an ủi cô nhưng không . Anh còn rất khó chịu với cô.


"Được rồi . Em thoải mái đi . Từ đây về sau em muốn làm gì thì làm. Không liên quan đến tôi"


Khuất Vân Di nghe Doãn Đình Nghiêm nói mà tủi thân vô cùng . Cô miếu máo đi lên giường nằm xuống khóc nức nở.


Khuất Vân Di cứ nghĩ mình làm như vậy thì Doãn Đình Nghiêm sẽ đi lại dỗ dành nhưng không . Anh không để ý tới mà bỏ đi ra khỏi phòng .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK