• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Mật Khuê cứng đờ toàn thân, hai mi mắt dù nặng cũng không đủ can đảm để chớp.


Bất chợt, Kiều Dương siết chặt cổ tay Hà Mật Khuê kéo cô đứng dậy, tay anh giữ cằm ép cô phải nhìn thẳng vào vẻ mặt giận dữ của anh. Lần đầu thấy được dáng vẻ khác thường của Kiều Dương, Hà Mật Khuê sợ đến mức nhất thời hít thở không thông, hai bên tai ù đi không nghe rõ nữa.


Có nằm mơ, Hà Mật Khuê cũng không tưởng tượng nổi, một Kiều Dương từng nương theo sự ngang ngược của cô thời gian dài, một người luôn dịu dàng nhẫn nhịn dù cô quá đáng,... thì ngày hôm nay, anh vì sự xuất hiện của một cô gái khác mà thay đổi cách cư xử, trở nên bất mãn với cô.



Hai mắt Hà Mật Khuê mở trừng trừng, dù cho ngập nước vẫn lộ ra sự ương bướng chống đối. Một người đàn ông và phụ nữ bên ngoài mà thay lòng đổi dạ với vợ mình, không xứng đáng để Hà Mật Khuê tin tưởng gửi gắm cuộc đời.


Cô lạnh nhạt hất tay Kiều Dương ra khỏi mặt mình, vừa mới quay người đi thì lần nữa bị anh nắm cổ tay kéo ngược lại.


Sắc mặt anh u ám bởi cơn phẫn nộ, bàn tay nắm cổ tay cô siết chặt, giọng nói trầm hẳn đi: “Anh làm sai, anh xin lỗi. Em làm sai, em lại bỏ đi, đây là đạo lý gì vậy hả?”


Ngay khi Hà Mật Khuê vừa hé môi định cãi lại, Kiều Dương bỗng cau mày khó chịu giành lời trước: “Em thành ra thế này đều do anh. Em tổn thương, hư hỏng đều do anh. Hậu quả của sự việc lần này anh sẽ chịu trách nhiệm”


Trong mắt Hà Mật Khuê ẩn hiện tia lao động, cảm xúc rối loạn ở giữa ngực còn chưa kịp ổn định thì Kiều Dương đã kéo tay lôi cô đi xềnh xệch. Thêm nữa, Hà Mật Khuê còn đang hoang mang về chuyện gì đang xảy ra, giọng nói hùng hồn của Kiều Dương chợt vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.




“Tâm trạng em đang bất ổn, để anh “chích” cho em vài mũi, đợi khi nào em ổn định lại chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”


Kiều Dương vừa dứt lời, Hà Mật Khuê lập tức ghì chân bám chặt trên sàn, không ngừng ra sức níu tay anh lại.


Chỉ trong chớp mắt, Hà Mật Khuê tức không khóc, tủi thân không khóc, giờ đây chỉ vì một câu nói vu vơ của anh liền bật khóc nức nở.


Biểu cảm của Hà Mật Khuê chẳng mấy chốc như kẻ thua trận, vừa sợ hãi lại vừa nhún nhường không dám làm càn. Giọng có nghẹn đi vì cảm xúc kích động dâng trào, vẫn còn sót chút lý trí để tự cứu lấy bản thân: “Em sai rồi...”


Kiều Dương và phớt lờ cố tình dùng lực ở cánh tay kéo Hà Mật Khuê về phía giường ngủ, mặc cho tiếng khóc nấc của cô càng lúc càng lớn.


Hà Mật Khuê đấu với sức mạnh của Kiều Dương chẳng khác nào trứng chọi đá, toàn thân cô bị anh dọa cho mềm nhũng, vừa bị anh kéo một cái liền ngã khuyu về trước.


Như một phản xạ tự nhiên, khi hai đầu gối của Hà Mật Khuê khuyu xuống, Kiều Dương nhanh chóng chuyển chân sang, để cô quỳ gối lên bàn chân anh thay vì sàn nhà cứng.


Bộ dạng Hà Mật Khuê gần như ôm lấy hai chân của Kiều Dương, thê thảm đến mức chính anh cũng không nhìn nổi nữa. Phũ phàng hơn mà nói, anh lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn thương xót.


Trên mặt Hà Mật Khuê giàn giụa nước mắt, dáng vẻ đối đầu cách đây vài phút đã biến mất hoàn toàn, giờ đây chỉ để lại một Hà Mật Khuê nhát gan không dám đối mặt với hình phạt Kiều Dương sắp dành cho mình.


“Em sai rồi... em sẽ không như vậy nữa.” Cơ thể Hà Mật Khuê vật vờ không chút sức sống, ôm chân anh ăn năn hối cải: “Em chỉ muốn anh quan tâm em... em không cố ý...”


Kiều Dương liếm môi nhịn cười, một phát kéo Hà Mật Khuê đứng dậy, lôi đến cuối giường cho cô ngồi lên. Anh đứng ở đối diện, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu ngạo, từ tốn hỏi: “Được, nói anh nghe xem, em sai ở chỗ nào?”


Hà Mật Khuê thút thít, nét mặt có chút không cam tâm, miễn cưỡng đáp: “Là em ghen tuông linh tinh, không tin tưởng anh, cố chấp không chịu thừa nhận sự thật.”


“Còn gì nữa?”


“Hả?” Hà Mật Khuê ngạc nhiên ngẩng đầu thốt lên một tiếng, biểu cảm trong nháy mắt liền trở thành vô tội, lí nhí trả lời: “Hết rồi mà.”


Giữa hai chân mày Kiều Dương hơi nhíu lại, tư thế đứng vẫn không đổi, bình thản nói thay đáp án: “Em còn hỗn với anh, khi nãy còn muốn gom quần áo đuổi anh đi, đúng không?”


“Sao anh biết?!”


Trong lúc kinh ngạc, Hà Mật Khuê lỡ lời nói ra, ngay khi nhận thức được độ nguy hiểm của vấn đề, cô vội vàng tự che miệng miệng, dùng ánh mắt hối hận tột cùng nhìn anh.


Kiều Dương thở dài một hơi, lắc đầu bất lực, không nhịn được mà mắng một câu: “Càng ngày càng hư hỏng!”


Hai khóe môi của Hà Mật Khuê chùng xuống, cô ý thức được vừa nãy bản thân đã quá đáng đến mức nào. Nhưng Kiều Dương một chút tinh tế cũng không có, lại còn dùng thái độ cứng rắn đối với cô khi có cô gái khác xuất hiện, nếu là gặp người có tâm hồn nhạy cảm, chắc chắn sẽ bị anh làm cho tổn thương.


Hà Mật Khuê bỗng không nói cũng không cãi, hai con ngươi lơ đễnh đảo qua lại nhìn khắp nơi, biểu cảm tủi thân như thể bị anh ức hiếp.


Dọa Hà Mật Khuê từ nãy giờ, Kiều Dương cũng không đành lòng nhìn cô khóc nữa, thế nên chủ động hòa giải bằng những lời dỗ ngọt: “Em ghen không sai, em giận không sai, em nghi ngờ anh không sai. Nhưng em ném đồ vào anh, đuổi anh đi là sai, đúng không?”


Hà Mật Khuê vốn muốn nói đây là nhà của cô và Hà Tố Như, đuổi anh đi cũng là điều bình thường nhưng sực nhớ ra thẻ tín dụng của anh từ đầu đã nằm ở chỗ cô, ăn uống sắm sửa đều chi từ đó ra.


Kiều Dương ở nhà Hà Mật Khuê, cô dùng tiền của anh, suy ra là công bằng, anh không đòi lại thẻ, cô cũng không thể vô lý đuổi anh đi.


Vả lại, Kiều Dương thật sự lớn hơn Hà Mật Khuê bốn tuổi, việc cô tỏ thái độ không phải, ném đồ về phía anh rõ ràng là “hành động thất lễ với người lớn tuổi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK