Mục lục
Trong Mắt Có Kịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Mạn Đường vừa rời đi, Hạ Tử Mạch lập tức bị Lôi Diệu tặng cho một phát tát. Cái tát này khiến cho má phải của Hạ Tử Mạch cũng tê dại, trên gương mặt trắng trẻo hiện rõ dấu vết đầu ngón tay.

"Hạ Tử Mạch, cậu giỏi lắm, cậu coi trọng sĩ diện như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói với cậu nữa."

Hạ Tử Mạch bị ăn một phát tát cũng phải bất ngờ, cậu mở lớn hai mắt nhìn Lôi Diệu.

"Anh đang làm cái gì thế hả?"

Lôi Diệu tức giận quát lớn.

"Tôi đánh cho cậu tỉnh, cậu có biết là vừa rồi cậu đã tự cắt đứt đường sống của chính mình rồi hay không?"

Hạ Tử Mạch chưa bao giờ bị người khác đánh vào mặt, ngay cả lúc đóng phim cũng không hề có, bây giờ Lôi Diệu lại mạnh tay tát cậu như vậy thật sự khiến cho cậu cũng tức đến muốn phun máu.

"Anh Lôi Diệu, em tự có cách của em, sẽ không cần phải đi cầu cạnh cậu ta. Chẳng phải Trương tổng mới là người có quyền quyết định hay sao, nếu như người phải cầu xin thì đó cũng là Trương tổng."

Càng ngày Lôi Diệu càng cảm thấy nghệ sĩ của mình thật ngu ngốc, người dễ đối phó như Trương Mạn Đường còn không đối phó được lại còn dám to gan đi tìm người kia, chỉ e kết cục chính là Hạ Tử Mạch tự chuốc lấy khổ.

"Hạ Tử Mạch, cậu muốn làm cái gì thì làm, tôi từ nay không còn liên quan đến cậu nữa, bây giờ tôi sẽ quay trở về thành phố nói công ty đổi cho tôi một nghệ sĩ khác."

Hạ Tử Mạch cũng không níu kéo Lôi Diệu lại, người này muốn nhân lúc cậu gặp nạn mà bỏ đi, vậy thì cậu còn muốn giữ lại làm cái gì.

Hạ Tử Mạch mất đi Lôi Diệu, mọi chuyện sau đó đều rơi vào một mớ hỗn loạn. Khi cậu từ phim trường trở về bệnh viện bị nhà báo bắt gặp, bọn họ liên tục chụp hình cậu làm cho cậu không thể tự mình đi vào bên trong, phải nhờ đến sự giúp đỡ của bảo an trong bệnh viện.

Trên mạng lại bắt đầu bàn tán, hình ảnh thảm hại của Hạ Tử Mạch bị nhà báo chụp lại được, bên dưới có rất nhiều bình luận.

[Hợi Hợi]: Hạ Tử Mạch dùng bản thân để nổi tiếng, bị như vậy là đáng đời lắm.

[Giỏ Hoa]: Sao lại không thấy có người nào đi cùng cậu ta vậy? Công ty chủ quản hình như cũng muốn vứt bỏ loại nghệ sĩ này.

[Cười Ha Ha]: Cậu ta lừa fan hâm mộ một thời gian dài như vậy, bị như thế cũng đáng thôi.

[Chiến Lợi Phẩm]: Sau này chẳng dám đu thần tượng nữa, vòng giải trí này vẩn đục quá rồi.

[Linh Lạc Lạc]: Fan hâm mộ nào lúc trước nói muốn ngủ với cậu ta đâu hết cả rồi, bỏ ra một chút tiền là có thể leo lên giường thần tượng rồi, lưu ý Hạ Tử Mạch chỉ nhận người có giới tính nam thôi nhé.

[Kẻ Caro]: Bây giờ làm gì còn phân biệt nam hay nữ nữa, không biết chừng cậu ta còn phải bồi thường cho công ty nữa kìa, nam hay nữ cứ có tiền là có thể ngủ rồi.

Hạ Tử Mạch đọc những bình luận ác ý trên mạng thật sự chịu không nổi, có rất nhiều tin nhắn gửi riêng tới cho cậu, hỏi cậu giá bao nhiêu một đêm, còn có người chụp hình những thứ ghê tởm của bản thân gửi cho cậu nữa. Hạ Tử Mạch giống như là muốn phát điên lên, cậu vội đặt vé máy bay muốn quay trở về thành phố tìm Trương Dạng, bây giờ cũng chỉ có một mình Trương Dạng mới có thể cứu được cậu.

...

Sáng ngày hôm sau, thư ký của Trương Dạng nói có người muốn gặp hắn, Trương Dạng nghe được cái tên thì đồng ý cho vào.

Hạ Tử Mạch ngồi xe lăn, dáng vẻ đáng thương đã gầy đi không ít, hai mắt của cậu ửng hồng sưng đỏ, tuy rằng trên gương mặt đã cố tình dùng một lớp phấn mỏng trang điểm nhẹ nhưng cũng có thể nhận ra được sắc mặt của cậu không tốt.

"Tiểu Mạch, đến tìm tôi làm gì?"

Trương Dạng ngồi ở đó nhìn về phía Hạ Tử Mạch, hắn vẫn bình thản như thế, vẫn nở một nụ cười xấu xa nhè nhẹ nhưng lại khiến cho Hạ Tử Mạch không có cách nào ghét bỏ được.

"Trương tổng, em muốn hỏi ngài một chuyện, chuyện của Doãn phó tổng có liên quan đến ngài hay không?"

Trương Dạng ừ một tiếng, ngay cả một chút giấu giếm cũng lười, Hạ Tử Mạch lăn bánh xe lăn về phía trước chất vấn hắn.

"Tại sao chứ? Đây không giống ngài một chút nào? Đừng nói ngài vì một Trương Mạn Đường kia mà cố tình gây khó dễ cho em?"

Trương Dạng chậm rãi trả lời.

"Tiểu Mạch à, là em không hiểu chuyện trước, cố tình gây khó dễ cho người của tôi, em lại chạy đến chỗ này oán trách tôi. Bây giờ người bên cạnh em không phải là tôi nữa rồi, chạy tới chỗ này không hợp lý cho lắm thì phải."

Hạ Tử Mạch nắm chặt hai nắm tay, Trương Dạng lại gật đầu thừa nhận chuyện này dễ dàng như vậy.

"Trương tổng, ngài không thể nể tình trước đây mà tha cho em hay sao? Ngài vì một tình nhân mới mà phải đẩy em vào đường cùng như vậy hay sao?"

Trương Dạng cười lạnh.

"Tiểu Mạch, tôi không thích nể tình, em động vào người không nên động, tôi không muốn sau này lại phải giải quyết những chuyện như thế, cho nên tôi để em không cần ở trong giới làm gì nữa tránh gây phiền phức sau này."

Hạ Tử Mạch lắc đầu, hai mắt cũng phiếm hồng đáng thương.

"Trương tổng, cầu xin ngài giúp em có được không, ngài xem em thảm như vậy rồi mà ngài không có chút động tâm nào hay sao. Chỉ cần ngài giúp em, sau này em sẽ không làm khó dễ cho Trương Mạn Đường nữa, em sẽ nghe theo lời của ngài."

Trương Dạng lắc đầu.

"Em không thể làm khó dễ Tiểu Đường Tử của tôi được, là Tiểu Đường Tử của tôi lười không muốn gây chuyện với em. Nếu tôi nói cho em biết, chân của em cũng là do tôi làm, em sẽ có phản ứng thế nào đây?"

Hạ Tử Mạch kinh sợ, không nghĩ tới người đàn ông này lại có thể vô tình đến như vậy.

"Là ngài, ngài giúp cậu ta có được một vai trong phim này, lại còn muốn giúp cậu ta cướp vai diễn của em. Trương tổng, ngài thật nhẫn tâm!"

Trương Dạng nhẹ giọng.

"Không phải em cũng muốn dồn người khác vào đường cùng đó sao, cho em nên thử mùi vị một chút. Tiểu Đường Tử của tôi trong sạch, lại bị hắc thành ra như vậy."

Hạ Tử Mạch cười ha ha.

"Trong sạch, không phải cậu ta cũng leo lên giường của ngài để đổi lấy sự nổi tiếng hay sao? Cậu ta cũng giống như bao người khác mà thôi, cậu ta chỉ thích tiền của ngài."

Trương Dạng ừ một tiếng.

"Tôi có tiền, để cho em ấy tiêu một chút cũng chẳng sao. Tiểu Mạch, em quay về đi, tôi không muốn phải nói người tiễn em ra.".

...

Buổi tối ngày hôm đó Trương Mạn Đường quay phim xong là 9 giờ tối, ăn uống tắm rửa nhanh đến 10 giờ vội lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dạng. Bây giờ không còn quy định một tuần chỉ được gọi một lần nữa, cậu ngày nào cũng sẽ gọi cho hắn đều được.

Gương mặt đẹp hoàn hảo của Trương Dạng rất nhanh đã hiện trên màn hình điện thoại, có lẽ người đàn ông này lại không mặc đồ, lúc xuất hiện trên màn hình thì nửa thân trên của hắn đang để trần.

"Trương Dạng, anh vừa mới tắm sao?"

Trương Dạng ừ một tiếng, người đàn ông này vốn dĩ kiệm lời nhưng lại rất biết cách nói chuyện hoặc có thể nói cậu thích cách nói chuyện đó của hắn.

"Hôm trước Hạ Tử Mạch đến tìm em, cậu ấy nói muốn em giúp đỡ cậu ấy."

Trương Dạng hỏi.

"Em giúp sao?"

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Em không giúp được, có lẽ cậu ta sẽ biến mất một thời gian, đợi đến khi sự việc kia chìm xuống thì quay lại."

Trương Dạng nói.

"Cậu ta sẽ không quay lại giới giải trí nữa vì cậu ta động vào người của tôi."

Trương Mạn Đường nghe thấy từ "người của tôi" kia thì vui sướng, hắn đang nói cậu hay sao, từ này nghe thật ngọt ngào quá.

"Tiểu Đường Tử, tôi mới mua thêm một món đồ chơi đặt ở phòng ngủ... chỉ dành cho em mà thôi."

Giọng nói kia của Trương Dạng vô cùng quyến rũ, nó giống như cố tình mời gọi cậu vậy.

"Em có thể xem hay không?"

Trương Dạng đáp ứng, Trương Mạn Đường cảm thấy hiếm khi Trương Dạng tốt tính như vậy, không trêu chọc cậu mà đã đồng ý ngay nhưng mà sau khi hắn cầm điện thoại đi về cuối căn phòng ngủ kia, suy nghĩ hắn tốt tính về hắn của cậu lại biến mất rồi. Người đàn ông này không mặc đồ, lại cố tình đứng ở trước gương lớn cho cậu nhìn thấy cơ thể hoàn hảo như bức tượng David của hắn, hơn nữa vật nam tính kia dựng thẳng ngạo nghễ khiến cho bên dưới của cậu cũng bắt đầu sưng lên rồi.

Trương Dạng cho Trương Mạn Đường nhìn thấy món đồ chơi hắn nói, một chiếc lồng chim làm bằng kim loại siêu lớn sơn màu đỏ tươi được treo lơ lửng trên trần nhà, bên trong còn để sẵn một chiếc đêm tròn có lẽ được đặt riêng cho món đồ chơi này của Trương Dạng.

"Thế nào? Lồng son của em, đợi cún con trở về mang vòng cổ có chuông bạc, nhốt em ở bên trong hai ngày không cho mặc đồ, không thể chạy ra ngoài được nữa."

Chiếc lồng này rất lớn, chiếc ghế uốn lượn kỳ quái kia đã không còn xuất hiện ở chỗ đó nữa, có lẽ Trương Dạng để ý đến chuyện lần đó Nhậm Tử Sâm và ba hắn làm chuyện đáng xấu hổ cho nên đã bỏ chiếc ghế đó đi rồi.

"Ừm... phòng ngủ của anh nhất định phải nhớ khóa cửa, không thể để cho Tiểu Tu thấy được."

Trương Dạng nhíu mày không vừa lòng.

"Tiểu Đường Tử, em đang nói chuyện với ai?"

Trương Mạn Đường ngây ngốc à một tiếng, có phải Trương Dạng đang ghen hay không? Hắn ghen với chính con trai của hắn sao.

"Sẽ chắc chắn sao? Ý em là... nếu hai người chúng ta ở trên đó hoạt động, sẽ không rơi xuống chứ?"

Trương Dạng khàn giọng.

"Hay là tôi nói Nhậm Tử Sâm đến thử sức bền, dáng người của cậu ta cũng giống em."

Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì gấp gáp ngăn cản: "Không được..." Cậu cảm thấy hình như mình nói hơi lớn cho nên vội nuốt một ngụm nước miếng hạ giọng nói: "Đừng như vậy có được không? Em sẽ cố gắng đóng phim thật nhanh để quay về, lúc đó em sẽ tự thử có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK